“Em yên tâm, con khỏe lắm. Họ bế con kiểm tra thêm thôi.”
Phạm Diễn Hành phản ứng của cô dọa cho hoảng hốt, vội vàng đưa cốc nước ấm và viên t.h.u.ố.c chuẩn từ :
“Bác sĩ bảo nếu đau quá thì uống một viên, ảnh hưởng đến việc cho con bú.”
Nói , đỡ cô uống thuốc.
“Thanh Thanh, em vất vả … cảm ơn em.”
Ánh mắt Phạm Diễn Hành dịu dàng mà nóng bỏng, chứa đựng tình cảm sâu sắc. Anh nhẹ nhàng vuốt ve gò má cô, đó cúi xuống hôn khẽ lên trán.
Ánh mắt hai giao trong trung, đều thấy rõ giọt lệ nóng hổi nơi khóe mắt đối phương.
lúc , Mã Tú Chi bế đứa bé . Phía bà là cả một đoàn . Gần như bộ hai nhà đều đến đông đủ, vây quanh phòng bệnh đến chật như nêm cối. Thấy Lương Thanh Thanh tỉnh, lập tức xúm hỏi han, cũng để cô – – tận mắt con .
Lúc trong phòng phẫu thuật, Lương Thanh Thanh cũng từng liếc thấy con, nhưng khi đó cạn kiệt sức lực, chỉ miễn cưỡng qua ngất , kỹ. Giờ phút , đương nhiên cho thỏa.
khi ánh mắt cô rơi đứa trẻ, trong lòng khỏi dâng lên một tia thất vọng, lẩm bẩm:
“Sao nhăn như con khỉ ăn ớt thế nhỉ?”
Căn phòng bệnh bỗng im bặt. Câu của cô vang lên giữa gian tĩnh lặng, lọt thẳng tai .
“Con bé , con ruột đấy! Sao con như thế, thằng bé mắt mũi đầy đủ, đáng yêu thế còn gì!”
Mã Tú Chi bực bội, khẽ chạm mũi cô:
“Lớn lên là trai ngay thôi.”
“…"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/70-nguoi-dep-lam-tinh-om-lay-dai-lao/chuong-356-a.html.]
Lương Thanh Thanh ngượng ngùng trừ. là cô nên, nhưng lời thật mất lòng, nhóc con hiện tại thật sự gọi là trai. Một cục thịt nhỏ gọn trong chiếc chăn len trắng sữa, nhiều nhất chỉ thể khen… dễ thương.
Nghĩ , con đầu lòng của chị cả khi mới sinh cũng nhăn như khỉ con, còn ngả tím. Vậy mà nuôi một thời gian, trắng trẻo mũm mĩm như búp bê sứ. Khác biệt rõ rệt đến mức khiến tin nổi mắt .
Xem chồng đúng, trẻ con càng lớn càng .
Nghĩ đến đây, lòng cô cũng nhẹ nhõm phần nào.
“Hai đứa nghĩ tên cho con ?”
“Vừa nãy y tá còn hỏi đấy, cần giấy tờ, con tỉnh nên bọn dám quyết.”
Khúc Thanh Anh bỗng nhớ chuyện , liền nhanh chóng hỏi. Cả phòng lập tức đồng loạt về phía Phạm Diễn Hành và Lương Thanh Thanh, tò mò chờ đợi.
“Phạm Gia Dục — ý là hạnh phúc, rạng rỡ huy hoàng.”
Hai cùng lật từ điển, chọn mấy cái tên, suy nghĩ hồi lâu vẫn quyết nên đặt tên gì. Đành xếp hạng từng tên. Con trai sinh buổi chiều, trùng hợp ứng với cái tên , thì cần lăn tăn nữa, chọn luôn cho gọn.
“Nghe thật đấy, nhưng chúng học hành gì , ?”
Mã Tú Chi và Lương Học Dũng gãi đầu, hiếm khi lộ vẻ lúng túng.
Khúc Thanh Anh mỉm tiếp lời:
“Chữ đồng âm nhiều vô kể, ngay cả cũng đoán là chữ nào.”
Câu giúp họ cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Mã Tú Chi thở phào, bảo Phạm Diễn Hành cho xem. Anh liền đặt con trai lòng Tiêu Kim Hoa, cầm giấy bút tên con.
Có thêm một cục bột nhỏ, bầu khí trong phòng bệnh lập tức trở nên rôm rả. Ai cũng tranh trêu chọc em bé, dù đứa nhỏ mới tỉnh một lát ngủ , nhưng khí vẫn tràn ngập tiếng vui vẻ.
Lương Thanh Thanh viện hơn một tuần mới xuất viện. Mùa đông gió lạnh khiến mới sinh như cô càng thêm e dè, dám bước khỏi cửa, chỉ quanh quẩn trong nhà suốt ngày. Thời gian kéo dài khiến cô gần như phát mốc, may mà hai bà ở bên chuyện trò và phụ chăm con, nếu cô thật sự phát điên mất.