“Sinh con trai con gái cũng đều là bảo bối cả.”
Lương Thanh Thanh Vương Hiểu Mai yếu ớt giường bệnh, chuyện với chị vài câu thấy chị mệt mỏi nhắm mắt, bèn rút lui để chị nghỉ ngơi.
Mã Tú Chi ở trông nom sản phụ, những khác thì tới phòng theo dõi thăm em bé. Do ngạt nhẹ lúc sinh, đứa bé cần theo dõi thêm khi về bên .
“Sao mặt em bé tím thế ạ?”
Tùng T.ử rúc trong lòng Lương Thư Cường, tò mò ngó hỏi. Lương Thư Cường ôm con trai, ánh mắt đầy yêu thương, dịu dàng đáp:
“Lúc nhỏ con cũng tím tái như đấy, vài ngày nữa sẽ trắng trẻo thôi.”
Nghe hai cha con chuyện đối lập, Lương Thanh Thanh và Phạm Diễn Hành cũng ghé đứa nhỏ, trong đầu hẹn mà cùng tưởng tượng hình dáng con .
“Cầu trời phù hộ, con gái thì giống em, con trai thì giống .”
Lương Thanh Thanh lẩm bẩm.
Dù hai đều ngoại hình nổi bật, nhưng cô vẫn thể tưởng tượng nổi bản nữ của Phạm Diễn Hành bản nam của sẽ . Thôi thì bình thường một chút cho chắc.
Hiển nhiên Phạm Diễn Hành cũng nghĩ , gật đầu phụ họa:
“Cầu trời phù hộ, ông bà phù hộ.”
Nghe hai đứa nhỏ chuyện, Hoàng Nhã Lệ phì :
“Chẳng mấy tháng nữa là ngay mà. Mà giống ai cũng cả, hai đứa cứ yên tâm.”
Hai chữ “xinh xắn” đúng là b.ắ.n trúng tim đen.
...
Mùa hè oi ả qua, trời thu. Anh Hai điều công tác về tỉnh thành, đôi vợ chồng son cũng kết thúc quãng thời gian yêu xa, ngày nào cũng gặp .
Bụng Thanh Thanh ngày một lớn, kèm theo đó là đau lưng, nhức mỏi. Chỉ cần lâu một chút là cô nghỉ.
Gần đến ngày sinh, chồng cô lên chăm sóc, đó là Khúc Thanh Anh và Phạm Nhã Quân. Dù bác sĩ sản khoa, nhưng với kiến thức y học phong phú, Nhã Quân thể đưa các giải pháp cực kỳ hiệu quả khi Thanh Thanh thấy khó chịu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/70-nguoi-dep-lam-tinh-om-lay-dai-lao/chuong-354-a.html.]
Mã Tú Chi cũng chủ động nhường phòng cho Nhã Quân ở.
Còn ba ngày nữa là đến ngày dự sinh, Thanh Thanh chuẩn sẵn sàng tới bệnh viện để đề phòng bất trắc.
tính bằng trời tính.
Hôm đó, khi đang giúp cô thu dọn hành lý, cô chỉ uống một ngụm nước thì nước ối bất ngờ vỡ òa.
Cô hoảng loạn đến mức nước mắt lã chã, tay chân mềm nhũn, suýt ngã khỏi sofa. May mà Diễn Hành đang cạnh kịp đỡ lấy cô.
“Thanh Thanh ! Em sắp sinh !”
Giọng Diễn Hành run rẩy, đặt gối lưng cô, hít sâu một cố giữ bình tĩnh, đưa tay cho cô nắm.
“Em đau quá!”
Gương mặt cô trắng bệch, siết c.h.ặ.t t.a.y đến nỗi đầu ngón tay in hằn lên mu bàn tay , nước mắt rơi ngớt.
Lúc , Nhã Quân và Tú Chi đang ở trong nhà vội chạy . Nhìn cảnh tượng mắt, tim ai nấy như thắt , thở trở nên gấp gáp.
“Thanh , chị em đau lắm.”
Nhã Quân cúi sát mặt cô, thấy sắc mặt trắng bệch mà đau lòng nhíu mày, dịu dàng an ủi:
“ em cố chịu một chút, giữ sức để lát nữa còn sinh con.”
Nghe , Thanh Thanh cố gắng hít sâu, đợi cơn đau qua gật đầu, nén nước mắt.
“Để chị xuống gọi xe đến , Diễn Hành ở trông Thanh Thanh, thím mau thu dọn đồ đạc.”
Là thường xuyên việc trong bệnh viện, Nhã Quân xử lý tình huống khẩn cấp nhạy. Cô bình tĩnh đưa quyết định mở cửa chạy xuống lầu.
Diễn Hành luôn kề bên Thanh Thanh. Đợi Nhã Quân báo xe tới, lập tức bế cô lên, cẩn thận xuống lầu.
May mắn hôm đó bệnh viện đông, gần như thẳng trong.
“Diễn Hành…”