Ghi chép xong, cô bỏ sổ túi, men theo cầu thang tầng một. mới nửa đường chặn . Ngẩng đầu lên, ngờ là nữ nhân viên bán hàng trung niên .
“Đồng chí, để tỏ lòng xin , cô cầm mấy cái bánh bông lan ăn .”
Chị Lệ canh cô từ lúc cô bước chân cửa hàng. Ban đầu chỉ nghĩ cô tới mua sắm, ai ngờ giây thấy cô lấy giấy bút ghi chép — bình thường ai thế? Trừ khi là lãnh đạo cấp thị sát bí mật.
Lẽ nào nhầm? Lẽ nào cô gái thật sự là lãnh đạo nhỏ phái đến?
Ánh mắt Lương Thanh Thanh dừng túi bánh bông lan vàng óng vài giây, cuối cùng lắc đầu: “Thôi cần .”
Vì xin , cô cũng cần nhận thêm đồ. Bánh bông lan từ nguyên liệu đắt đỏ, trứng, bột mì, đường – thứ nào cũng quý, nên giá cũng rẻ.
“Cứ nhận , thì chúng áy náy lắm, tối cũng ngủ .”
Thấy cô vẫn từ chối, chị Lệ càng tin đoán đúng. Bà nhất quyết nhét túi bánh tay cô.
“Thật sự cần...” Lương Thanh Thanh và chị Lệ đẩy qua đẩy vài , cuối cùng đành nhận lấy.
Thấy cô chịu nhận, chị Lệ mím môi , ngẫm một lúc dò hỏi: “Đồng chí tiếng phổ thông thế, huyện ?”
Nghe , Lương Thanh Thanh khẽ liếc mắt bà, chằm chằm đến khi bà lúng túng mặt . Cô cong môi : “Cô đoán xem?”
Câu nhẹ nhàng, như bâng quơ, nhưng Lương Thanh Thanh quá quen với những tiếp cận cô vì mục đích riêng. Cô khả năng phân biệt gần như theo bản năng. Những như chị Lệ, cô chỉ cần liếc mắt là hiểu ngay.
Không rõ mục đích của bà là gì, nhưng giữ im lặng, tiết lộ bất kỳ thông tin cá nhân nào mới là lựa chọn khôn ngoan nhất lúc .
Nghe , chị Lệ cũng moi gì từ cô, đành gượng mấy tiếng tránh đường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/70-nguoi-dep-lam-tinh-om-lay-dai-lao/chuong-35-a.html.]
Lương Thanh Thanh cũng đáp , đó nhanh chân rời khỏi cửa, mở chiếc ô mang theo khuất dạng ở cuối phố.
“Chị Lệ, đó là ai ạ?” Cô gái bán hàng trẻ tên Tiểu Điền đợi cô rời mới dám tới hỏi nhỏ.
Chị Lệ theo bóng dáng cô một lúc lâu mới thu ánh mắt, sang liếc Tiểu Điền, nhịn cốc nhẹ một cái trán cô nàng: “Nếu dì con gửi gắm chị trông nom con, hôm nay chị tha dễ dàng .”
Tiểu Điền ôm trán, đau, nhăn mặt lẩm bẩm: “Có nghiêm trọng ạ?”
“Làm nhân viên bán hàng, điều quan trọng nhất là gì? Là mà cư xử! Khách bình thường thì sơ suất cũng , nhưng gặp khí chất đặc biệt như hôm nay, tiếp đãi cho đàng hoàng. Nếu đắc tội , giữ nổi cái bát cơm cũng khó.”
Chị Lệ xong, thấy Tiểu Điền vẫn để tâm, chỉ thở dài, xua tay về quầy.
Những gì nên hết, còn , là chuyện của cô .
Theo trực giác của chị, hai tuyệt đối đơn giản.
Quả nhiên, ba ngày , cấp đột ngột thông báo đào tạo diện về phẩm chất nhân viên bán hàng, nhấn mạnh phương châm “Phục vụ nhân dân”. Dù lý do cụ thể, nhưng chị Lệ linh cảm chuyện chắc chắn liên quan đến hai hôm nọ mà Tiểu Điền đắc tội.
Đương nhiên, đó là chuyện .
...
Còn hiện tại, Lương Thanh Thanh tay tấc sắt đang cổng nhà máy dệt huyện, hỏi bác bảo vệ xem nhà máy đang tuyển .
“Không tuyển.”
Hai chữ "lạnh lùng" dập tắt nụ mặt Lương Thanh Thanh. Đây là thứ bao nhiêu trong ngày hôm nay với cô câu tương tự.