tay nghề của đúng là hơn cô thật, nên cô cũng chẳng ý kiến gì. Chỉ theo phía đông tây, thỉnh thoảng hỏi vài câu. Hai cùng ở trong sân suốt một hai tiếng, cuối cùng cũng trồng đầy my quanh góc vườn.
Màu đỏ, màu hồng, hồng nhạt...
Muôn sắc hòa quyện, như một bức tranh.
“Đẹp quá.”
Lương Thanh Thanh xổm nhặt một cánh hoa rơi, mỉm đầu Phạm Diễn Hành.
chẳng để tâm đến hoa, ánh mắt chỉ dừng nơi cô.
Thiếu nữ giữa vườn hoa, đôi mắt hạnh sáng, môi đỏ mọng, má lúm lúng liếng, cằm nhỏ thon gọn, trang điểm mà vẫn đến nao lòng. Mỗi cử động, mỗi ánh đều toát lên vẻ quyến rũ đầy mê hoặc.
“Không bằng em.”
Lần đầu tiên, một câu sến súa như thế – nhưng là lời thật lòng.
lời , rút cũng kịp. Nhìn Lương Thanh Thanh sững sờ đó, khẽ ho một tiếng, bước tới nhặt bông my rơi đất, cài lên mái tóc cô, đ.á.n.h giá một lượt, tiếp lời:
“Người hơn hoa, vợ là nhất.”
Hai má Lương Thanh Thanh đỏ ửng, trong lòng âm thầm vui sướng, nhưng ngoài mặt tỏ vẻ ghét bỏ: “Phạm Diễn Hành, em thấy ngày càng...”
Câu còn dứt, nhưng ý tứ thì hai đều hiểu.
“Thế thì chứ? Anh khen vợ , gì sai?”
Cô càng vẻ, càng tự nhiên, như thể vô lý là cô .
“ đấy, mỗi ngày đều nhớ khen em một đó.”
Lương Thanh Thanh liếc một cái, đưa tay cho kéo dậy, đó xoa xoa hai chân tê cứng:
“Tối nay em ăn bắp cải xào.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/70-nguoi-dep-lam-tinh-om-lay-dai-lao/chuong-344-a.html.]
“Được hết.”
Tuy rằng tài nấu nướng của Phạm Diễn Hành chẳng , nhưng ngoài , trong nhà còn ai? Mong Lương Thanh Thanh – kẻ sát thủ phòng bếp – xuống bếp thì còn khó hơn mong heo leo cây.
Ăn cơm tối xong, hai thong thả dạo bước về nhà họ Lương. Đây chính là cái lợi khi ở gần, về nhà đẻ lúc nào cũng . Phạm Diễn Hành, rể mới cưới, sớm quen thuộc với nơi . Thấy hai con cô chuyện tâm sự, liền điều sân xem Lương Quân Cường luyện nghề mộc.
Phòng của Lương Thanh Thanh vẫn giữ nguyên. Mã Tú Chi , dù thời gian trôi bao lâu, căn phòng vẫn mãi thuộc về cô.
Mã Tú Chi thần thần bí bí kéo con gái xuống giường, nắm lấy tay cô, ngắm nghía một lượt, cuối cùng ánh mắt dừng chiếc khăn choàng quấn kín cổ cô, hạ giọng hỏi:
“Chuyện đó của hai đứa thế nào ? Có hòa hợp ?”
Nghe , Lương Thanh Thanh suýt nữa nước miếng sặc, ho khan một hồi, mặt đỏ bừng. Thấy phản ứng của con gái, Mã Tú Chi cũng lúng túng, gượng hai tiếng :
“Tuy tối hôm đó với con một chút chuyện , nhưng chung quy vẫn tự trải qua mới hiểu .”
“Con .”
Lương Thanh Thanh đưa tay sờ sờ gương mặt nóng ran, lúng túng đáp:
“Con và cũng... tạm ạ.”
Ai ngờ câu trả lời khiến Mã Tú Chi đột nhiên bật dậy khỏi giường, kinh hô:
“Diễn Hành nó ?!”
Giọng cao, khiến Lương Thanh Thanh hổ vội túm lấy tay bà kéo xuống, hạ giọng :
“Mẹ, kết luận như ?”
Mã Tú Chi vẫn hết bàng hoàng, gương mặt đầy vẻ phức tạp. Bà suy nghĩ hồi lâu, nghiến răng :
“Thanh Thanh, chuyện con thể chịu thiệt . Nếu thật sự Diễn Hành , vì hạnh phúc nửa đời của con, chúng nên sớm tìm lý do để con gả nơi khác.”
Đôi mắt của Lương Thanh Thanh lập tức trừng lớn, môi mấp máy. Cô hiểu lôi cả chuyện ly hôn , mà tại khăng khăng cho rằng Phạm Diễn Hành ?