“Em tự tới nhé? Thích thế nào thì thế .”
Lương Thanh Thanh chớp đôi mi dài còn đọng nước mắt, ngờ chuyện đến . Bàn tay nhẹ đẩy ngã xuống giường.
“ đổi ý đấy. Ai nuốt lời là cún con.”
Vừa cô vén mái tóc sang một bên vai, hít sâu vài mới dám thử. Động tác ban đầu còn nhẹ nhàng thoải mái, thậm chí còn chút hứng thú. chẳng bao lâu, cô thấy mệt thỏa mãn. Cuối cùng, cô vẫn hướng ánh mắt cầu cứu về phía .
Một tay đỡ eo cô, một tay gối đầu, vẻ ngoài tỏ nhàn nhã. Nếu gân xanh nổi rõ nơi cổ tố cáo cảm xúc thật, Lương Thanh Thanh thật sự tưởng chẳng cảm giác gì. Xem , cũng giống cô.
nghĩ đến lời tuyên bố hùng hồn của , cô bỗng thấy như tự rước lấy khổ, chần chừ, do dự mãi mới dừng động tác “yếu ớt” , dùng đầu ngón tay chọc cơ bụng , ý tứ cần cũng hiểu.
Phạm Diễn Hành thông minh như , chắc chắn đoán .
cố tình vờ hiểu, hỏi với vẻ mặt ngây ngô:
“Sao thế?”
Giọng mang theo chất khàn đặc vì kìm nén quá lâu, nhưng Lương Thanh Thanh vẫn một tia ý . Chỉ bấy nhiêu cũng đủ khiến cô tức điên, lập tức bò dậy, giày bỏ :
“Xong , em tắm.”
Chỉ là chân mềm nhũn, suýt nữa thì ngã nhào. May mà phía một đôi tay rắn chắc kịp đỡ lấy, kéo cô trở giường. Lưng cô chạm nệm, hổ bực, đang định mắng thì từ vọng xuống hai tiếng “gâu gâu”.
Nghe , cô trừng to mắt dám tin. Anh cũng chút ngượng ngùng, hai má đỏ ửng, bèn nhanh chóng chuyển chủ đề bằng hành động – coi như cho cả hai một đường lui.
Ai ngờ Lương Thanh Thanh chẳng hề ngại ngùng, phá lên:
“Đáng đời.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/70-nguoi-dep-lam-tinh-om-lay-dai-lao/chuong-343-a.html.]
“Ừ, tự tự chịu.”
Phạm Diễn Hành sa sầm mặt nhưng cũng chẳng gì cô, mắng cũng xong, đ.á.n.h càng nỡ. Chỉ còn cách tìm chút sĩ diện từ chỗ khác. Bàn tay siết lấy chân cô, như giam chặt cho chạy trốn.
Chỉ là, về khi thấy giọt lệ còn vương nơi khóe mi cô, rốt cuộc vẫn còn chút lương tâm, đáy mắt dần dịu , buông tha cho cô.
“Ngủ một chút , đun nước nóng, lát nữa bế em tắm.”
Phạm Diễn Hành cúi hôn nhẹ lên môi cô, cô “ưm” một tiếng, ôm chăn lăn trong, chỉ để bóng lưng nhỏ nhắn.
Anh da mặt cô mỏng, cũng để ý chuyện cô “xong việc” “trở mặt”, chỉ cúi đầu khẽ dậy ngoài.
lúc , mùa đông phủ xuống sân, cây đào khẳng khiu chỉ treo vài mảnh giấy đỏ. Chữ “hỉ” bay phấp phới theo gió khiến tâm trạng cũng thêm phần hân hoan.
Cuối cùng cũng cưới con gái yêu thương về nhà – cảm giác sung sướng khác thể hiểu , chỉ thể tự thưởng thức trong im lặng.
Cô thích những điều xinh , là trồng thêm vài cây my trong sân, để mùa đông cũng rực rỡ hơn một chút.
Phạm Diễn Hành là . Ngày hôm , xin phép Đại đội trưởng, leo núi đào vài cây my mang về. Lương Thanh Thanh vui đến nhảy cẫng lên, nhưng khi thấy nụ hoa e ấp, khỏi lo lắng:
“Chúng trồng c.h.ế.t chúng ?”
Nếu cứ mà c.h.ế.t thì tiếc lắm.
“Không , cô là chuyên gia trong lĩnh vực , từng gọi sang phụ giúp, nên cũng coi như nửa chuyên gia .”
Phạm Diễn Hành cúi đầu đào đất.
“…”
Từng phụ giúp tính là nửa chuyên gia? Lương Thanh Thanh tỏ vẻ nghi ngờ sâu sắc.