70 Người Đẹp Làm Tinh Ôm Lấy Đại Lão - Chương 341: A

Cập nhật lúc: 2025-12-13 09:31:41
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Đừng mà… là… chúng ngủ ?”

Đôi mắt cô long lanh, ửng đỏ như chịu uất ức, môi đỏ mọng in hằn dấu răng, giọng mềm mại mang theo chất giọng nũng nịu đặc trưng của con gái vùng Giang Nam. Cô cố tình dịu giọng, ánh mắt hồ ly xinh đầy mê hoặc , khiến mềm lòng nỡ từ chối.

“Ngoan nào, cố thêm chút nữa nhé.”

chỉ phát điên. Cố thêm chút nữa á? Trời sắp sáng đấy!!!

Ánh nến mờ mờ ảo ảo, in bóng hai đang quấn quýt lên tường, dịu dàng mơ hồ.

Tia nắng đầu ngày len qua khe cửa sổ chiếu lên hai đang say ngủ, tạo nên một khung cảnh ấm áp lạ thường. Có lẽ vì mệt mỏi đêm dài, nên sáng nay cả hai đều dậy muộn.

Phạm Diễn Hành khẽ mở mắt, trần nhà quen lạ. Khi kịp định thần, cơn đau nhức nơi cánh tay khiến khẽ nhíu mày. Vừa định dậy xoa bóp, chợt nhận trong lòng còn đang ôm một cơ thể mềm mại. Phía vẫn còn ấm nóng, chỉ cần động nhẹ là thể cảm nhận rõ sự ẩm ướt còn sót .

Đầu óc vốn còn mơ màng lập tức tỉnh táo. Anh cong môi, siết eo cô , đầu ngón tay lướt lên , chạm nhẹ nơi mềm mại .

“Đừng nghịch.”

Cô lẩm bẩm, vẫn tỉnh hẳn. Bĩu môi, cô giơ tay vỗ mặt một cái “chát” rõ to.

Anh ngẩn , một lúc mới bật , đưa tay véo má cô như trừng phạt:

là vong ân bội nghĩa, tối qua hầu hạ thoải mái, giờ đ.á.n.h luôn hả?”

Dĩ nhiên, "thủ phạm" chẳng thèm trả lời lời buộc tội . Anh cũng chờ đợi, thêm một lúc xuống giường, sắc mặt hồng hào, tinh thần sảng khoái. Sau khi mặc áo len, rửa mặt xong xuôi, bếp chuẩn bữa sáng.

Hôm trong tiệc cưới, dặn nhà giữ vài món, đề phòng sáng đầu tiên khi cưới cả hai ngủ quên.

Lúc cô còn đang ngủ, hâm nóng đồ ăn, dùng nồi đất giữ nhiệt, quét dọn sân một lượt về phòng gọi cô dậy.

“Nắng chiếu đến m.ô.n.g đấy.” Bàn tay to nhẹ nhàng vỗ lên m.ô.n.g cô từng nhịp, vô cùng kiên nhẫn.

Lương Thanh Thanh khó chịu trở , né bàn tay , nhíu mày mở mắt, giọng khàn khàn:

“Làm gì thế?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/70-nguoi-dep-lam-tinh-om-lay-dai-lao/chuong-341-a.html.]

“Đến giờ ăn , dậy thôi.”

Phạm Diễn Hành lấy bộ quần áo ủ ấm trong chăn, nhướng mày cô. cô chỉ uể oải như con mèo lười, giơ tay về phía , nũng:

“Em nhúc nhích, mặc giúp em ?”

Nói xong nhắm mắt ngủ tiếp.

Ánh mắt ánh lên vẻ bất đắc dĩ, nhưng chẳng nỡ từ chối vợ bé bỏng, ngoan ngoãn giúp cô mặc quần áo, miệng vẫn quên trêu chọc:

“Tối qua còn cho , hôm nay ngoan ghê.”

“Hôm nay cũng cho , nhưng mà em lười.”

Lương Thanh Thanh hùng hồn, dập tắt ý đồ trêu ghẹo của . Anh chỉ đành cưng chiều, nhẹ nhàng véo má cô.

Khi thì , nhưng dậy mặc quần xong, cơn đau nơi eo gần như khiến cô thở nổi. Cô nhăn mặt, định cơ thể lập tức đ.ấ.m mấy cái, hừ lạnh:

“Em bảo nhẹ tay, chậm một chút mà! Bây giờ thì , em còn nổi nữa!”

“Anh xin .”

Phạm Diễn Hành lập tức nhận , thấy cô mím môi như sắp , chân mày cũng vô thức nhíu , lo lắng :

“Để xoa cho em nhé?”

Vừa đưa tay xuống giữa hai chân cô, khiến cô giật lùi , đỏ mặt lắp:

“Không… cần ! Em … em đói , ăn cơm thôi!”

Dứt lời, cô vội vàng xỏ dép chạy ngoài.

Trong bếp sẵn nước nóng đun từ sớm, khăn mặt và đồ dùng vệ sinh cá nhân cũng chuẩn đầy đủ. Sau khi rửa mặt xong, hai bàn ăn. Đã lâu mới cơ hội ăn cùng như thế, cả hai đều chút ngượng ngùng. cảm giác sống chung một mái nhà khiến ai cũng thấy vui đến lạ.

Loading...