“Này!”
Nghe tiếng cô gọi, dường như nhận phần quá, dái tai khẽ ửng đỏ, nhưng vẫn giữ vẻ điềm tĩnh:
"Trời lạnh, cầm sẽ lạnh tay."
“Anh cất , ai giành với .”
Cô chút nể nang vạch trần, đó hài lòng sắc đỏ nhàn nhạt dần lan , đến tận cổ . Cô mới thu ánh mắt, khóe môi khẽ cong lên.
Xem kìa, cũng cô trị !
“Lấy ?”
Tiêu Kim Hoa thấy họ về liền vội vàng chạy , thấy cô gật đầu, liền chìa tay:
"Cho bà xem với."
Quả nhiên là đến “cướp” giấy chứng nhận.
Cô mím môi cố nhịn , thấy sắc mặt tối sầm, nhưng cuối cùng vẫn thể rút tờ giấy chứng nhận từ trong n.g.ự.c . Bộ dạng uất ức thật sự hiếm thấy.
“Cuối cùng cũng xong xuôi , mau báo tin vui cho nhà gái thôi!”
Cùng lúc đó, tại nhà họ Lương, Mã Tú Chi đang chỉ huy Lương Quân Cường quét dọn sân, đến cả các góc khuất cũng bỏ sót. Cây lớn sân cũng tỉa gọn gàng.
“Tính cũng gần đến giờ , Hiểu Mai, con xem mặc bộ ?”
Mã Tú Chi kéo tay Vương Hiểu Mai, cố gắng giữ vẻ điềm tĩnh hỏi.
Vương Hiểu Mai đ.á.n.h giá bà từ đầu đến chân. Hôm nay bà mặc chiếc áo bông dày do Lương Thanh Thanh mua, quần đen, tóc búi gọn gáy, trông tươi tắn.
Hơn nữa, sinh cô con gái xinh như Lương Thanh Thanh thì mà tệ ? Có thể gọi là một phụ nữ trung niên mặn mà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/70-nguoi-dep-lam-tinh-om-lay-dai-lao/chuong-336-a.html.]
“Đẹp lắm ạ, cứ yên tâm.”
Nghe , Mã Tú Chi mới yên lòng, liếc Vương Hiểu Mai:
"Chỉ con là miệng ngọt, thật khoa trương."
Tuy , nhưng nụ môi giấu nổi vẻ mãn nguyện.
Hai cùng kiểm tra từ trong ngoài một lượt. Thấy gì cần chỉnh sửa nữa, họ liền nhà chính chờ. Nước uống hết một chén, bên ngoài vang lên tiếng ồn ào cùng một tràng pháo dài.
Phong tục của huyện Phúc Tân là khi nhà trai đầu chính thức tới nhà gái thì đốt pháo, ngụ ý cho cuộc sống của hai nhà hồng hạnh phúc, viên mãn. Tiếng pháo lớn vang vọng, thu hút ít đến xem.
“ thấy , hai chiếc xe con chạy đến, đậu ngay đầu làng kìa!”
“Nhìn là quan chức, phong thái khác hẳn thường.”
“Cậu Phạm thanh niên trí thức rốt cuộc là thế nào ? Cô bé Thanh Thanh đúng là giỏi thật, tự tỉnh thành việc, đàn ông sắp cưới cũng ở huyện, nhà chồng gia thế thế ... Chim sẻ hóa thành phượng hoàng còn gì!”
...
“Thôi chuyện khác , em ngưỡng mộ nhất vẫn là căn nhà của họ. Hôm qua em lén qua một chút, vật liệu , tiền thì xây nổi chứ.”
Một đám xúm cổng, bàn tán rôm rả, ai nấy đều cố nhón chân trong. trong nhà cũng khôn lắm, sớm đóng kín cổng sân để giữ yên tĩnh. Thấy xem gì, cũng dần dần tản .
“Đi đường xa vất vả , mau nghỉ uống chén .”
Mã Tú Chi niềm nở mời khách nhà chính, tay chân nhanh nhẹn rót cho từng . Nhìn bề ngoài thì bà điềm tĩnh, nhưng trong lòng thì sóng gió cuồn cuộn.
Những lời bàn tán ngoài cổng ít nhiều cũng lọt tai, đ.á.n.h c.h.ế.t bà Mã cũng ngờ nhà Phạm Diễn Hành giàu đến thế. Người xe con từ tỉnh khác về, còn là thường nữa?
May mà họ hề vẻ gì là kiêu ngạo. Với một phụ nữ quê mùa như bà, họ vẫn vui vẻ chuyện, khiến khí gượng gạo. Đặc biệt là bà ngoại của Phạm Diễn Hành, từ lúc đến chuyện ngơi miệng.