“Đây là bạn gái cháu, Lương Thanh Thanh.”
Phạm Diễn Hành kéo Thanh Thanh . Dù mặt cô ửng đỏ vì ngại, nhưng khí chất toát lên vẻ bình tĩnh, tự nhiên. Cô lặng lẽ để đ.á.n.h giá, khiến ai nấy đều ngấm ngầm gật đầu hài lòng.
“Cuối cùng cũng gặp thật , mau để bà ngoại một chút.”
Tiêu Kim Hoa háo hức tiến lên nắm tay cô. Những nếp nhăn ở đuôi mắt hằn sâu, rõ ràng là vì vui mừng. Trò chuyện vài câu, bà liền khẽ ho một tiếng, dùng ánh mắt hiệu cho Khúc Thanh Anh.
Khúc Thanh Anh hiểu ý bước lên, giọng ngượng ngùng nhưng vẫn mềm mỏng dịu dàng:
“Sau chúng là một nhà, con đừng khách sáo.”
“Vâng ạ.”
Lần đầu tiếp xúc với chồng tương lai, Lương Thanh Thanh cảm thấy bà là hiền hậu, giống kiểu chồng khó dễ.
“Đừng đây nữa, về nhà khách chuyện.”
“Vâng ạ.”
Cả đoàn tới rời , vẻ ngoài nổi bật của cả gia đình khiến ít phố ngoái .
Về đến nhà khách, còn kịp nghỉ ngơi, cả nhóm đến nhà hàng quốc doanh ăn cơm. Hai đứa nhỏ khi Thanh Thanh là “mợ tương lai” thì cứ bám riết lấy cô, hỏi hết chuyện đến chuyện khiến cô dở dở .
May mà ở nhà cô cũng một “tiểu ma vương” là Tùng Tử, nên chuyện dỗ trẻ con với cô chỉ là chuyện nhỏ. Không lâu , hai đứa ngoan ngoãn lời.
“Cuối cùng cũng trị hai đứa nhỏ .”
Phạm Nhã Quân che miệng rạng rỡ.
“Tốt quá, là Thanh Thanh sẽ là một .”
Tiêu Kim Hoa bên chậu than, ánh mắt tràn đầy yêu thương cô. Câu khiến Lương Thanh Thanh đỏ bừng cả mặt, mãi mới nên lời.
May mà Phạm Diễn Hành luôn chú ý đến cô, thấy liền đổi chủ đề:
“Bà ngoại, bà chẳng quà tặng Thanh Thanh ạ?”
“ !”
Tiêu Kim Hoa vỗ trán, như sực nhớ :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/70-nguoi-dep-lam-tinh-om-lay-dai-lao/chuong-334-a.html.]
“Gặp Thanh Thanh vui quá, suýt chút nữa bà quên mất.”
Bà vội vàng trở về phòng, lục trong hành lý một chiếc hộp gỗ, nắm tay Lương Thanh Thanh đến bàn, nhướng cằm :
“Đây là quà gặp mặt của bà ngoại và ông ngoại, xem con thích ?”
“Cái ...”
Thanh Thanh do dự, theo phản xạ Phạm Diễn Hành, ai ngờ trơ trẽn nháy mắt với cô:
“Nhận , nhà bà giàu lắm.”
“Cái thằng !”
Tiêu Kim Hoa hài lòng vỗ , nhưng ánh mắt vẫn ánh lên ý , rõ ràng hề giận thật.
Lúc , Thanh Thanh mới yên tâm mở hộp, khẽ cảm ơn. Bên trong là một đôi vòng ngọc trong suốt, đặt lớp lụa đỏ, đến mức lấp lánh. Chỉ một cái là giá trị hề nhỏ.
“Ngọc dưỡng . Hiện giờ tình hình còn đặc biệt, con cứ đeo ở nhà nhiều một chút.”
Ngụ ý trong lời bà, Thanh Thanh hiểu ngay, liền ngoan ngoãn gật đầu, cẩn thận đậy hộp . Vừa thu tay về, Phạm Nhã Quân liền :
“Ông bà ngoại tặng quà , bọn chị là cả chị cả, đương nhiên cũng chút quà mắt.”
Vừa dứt lời, Lâm Phong đưa tới một hộp gỗ.
Thanh Thanh nuốt nước bọt, cảm ơn xong liền mở . Bên trong là bộ trang sức bằng vàng: khuyên tai, vòng cổ, nhẫn, vòng tay... ánh vàng chói lóa suýt nữa cô lóa mắt.
“Bộ là chị đặc biệt đặt , kiểu dáng chị chọn, nếu em thích thì đổi.”
“Em thích mà!”
Cô gật đầu dứt khoát. Gu thẩm mỹ của Phạm Nhã Quân , bộ trang sức gì để chê. Với , đổi tới đổi lui cũng phiền.
Lần đầu tiên Thanh Thanh phát hiện bản cũng ham vật chất đến , hổ đưa tay xoa cổ, cong mắt :
“Cảm ơn chị, cảm ơn rể.”
“Không cần cảm ơn. Đều là một nhà cả. Sau em trai chị giao cho em quản lý đó.”