Lẽ giờ Thanh Thanh cũng nên ôn bài trong ký túc xá, mà hôm nay cô dậy sớm, ăn mặc chỉnh tề từ đầu đến chân. Cô mặc chiếc áo khoác đen mới may mấy hôm , tóc dài búi cao, quấn khăn quàng trắng, chỉ để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn. Cô còn soi gương một lúc lâu, mãi đến gần muộn mới chịu ngoài.
Vừa bước xuống lầu thấy đang đợi. Hôm nay ăn mặc hợp với cô, áo khoác màu xám nổi bật vóc dáng cao lớn, vai rộng eo thon. Khuôn mặt tuấn tú càng thêm phần cuốn hút, ngay cả những chiếc lá đỏ rực lưng cũng như phông nền phụ họa.
Thanh Thanh bước nhanh tới mặt :
“Hôm nay em thế nào? Đẹp ?”
Diễn Hành cô vững mới thu tay , vẻ xinh của cô cho ngẩn . Nghe cô hỏi , chăm chú từ đầu đến chân, khóe môi khẽ cong, giọng chút ghen:
“Đẹp. thật gặp nhà thì cần ăn diện cầu kỳ .”
“Sao ? Đây là đầu em gặp mà, tất nhiên để ấn tượng chứ.”
Thanh Thanh chẳng thèm để ý đến sự ghen tuông vu vơ của , nhưng trong lòng cũng nhịn mà đảo mắt.
Anh đúng là nhỏ nhen, đến cũng ghen cho .
Hai tiếp tục tranh luận nữa. Sau khi ăn sáng xong, họ vội vàng nhà ga.
Nhà ga lúc nào cũng đông đúc. Họ tìm một góc khuất gió chờ. Thanh Thanh quên mang găng tay, chỉ thể nhét tay túi áo, dám lấy .
“Muốn sưởi tay cho ?”
Thanh Thanh đang chăm chú về phía cửa soát vé. Nghe thấy giọng quen thuộc, cô đầu , thấy lấy vạt áo khoác dài che tầm mắt khác, chìa tay về phía cô.
Cô trái , thấy ai chú ý đến, liền mạnh dạn nắm lấy tay .
Bàn tay to ấm áp của giữa tiết trời đông giá buốt giống như chiếc lò sưởi nhỏ, ấm đến mức khiến cô nỡ buông .
Thanh Thanh nghiêng đầu sườn mặt , đôi môi đỏ mọng khẽ cong lên, nháy mắt trêu:
“Sao với em như ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/70-nguoi-dep-lam-tinh-om-lay-dai-lao/chuong-333-a.html.]
Tay cô lạnh thế nào, chính cô là rõ nhất. Mỗi khi đông, tay cô lạnh buốt như băng. khi chạm tay , chỉ giật một chút, lập tức nắm c.h.ặ.t t.a.y cô hơn, sợ cô lạnh, còn áp tay cô eo .
“Với em thì như thế.”
Anh hề ngại ngùng, đáp thản nhiên, ánh mắt tràn đầy ý , còn mang theo vài phần đắc ý.
Thấy dáng vẻ “đắc ý thấy rõ” , Lương Thanh Thanh chút hối hận vì khen, bèn dời mắt , chăm chú về phía cổng .
Kim đồng hồ tay vẫn ngừng di chuyển. Chẳng mấy chốc, từng lượt lục tục xuất hiện từ cửa .
Thanh Thanh tinh mắt, thấy bóng quen thuộc liền siết c.h.ặ.t t.a.y Phạm Diễn Hành, mừng hồi hộp:
“Cổng bên , mặc áo đen, là cha ?”
“Là cha .”
Phạm Diễn Hành gật đầu xác nhận, cùng cô về phía đó. Vì hồi hộp, suýt chút nữa Thanh Thanh vấp ngã, hít sâu mấy mới miễn cưỡng định tâm trạng.
“Cậu ơi!”
Hai đứa trẻ là đầu tiên phát hiện họ, như hai củ cải nhỏ chạy đến ôm chặt lấy chân Phạm Diễn Hành, ngẩng mặt liên tục nũng nịu bày tỏ nỗi nhớ nhung.
Phạm Diễn Hành mỉm xoa đầu bọn trẻ, mới về phía nhóm đang xa:
“Sao mang cả hai đứa đến đây?”
“Nghe sắp mợ nhỏ, hai đứa cứ nằng nặc đòi theo. Chị dỗ , đành đưa theo thôi.”
Phạm Nhã Quân bất đắc dĩ , ánh mắt lập tức chuyển sang cô gái đang phía Phạm Diễn Hành.
Không chỉ cô , tất cả đều như – ánh mắt ngạc nhiên chằm chằm.