“Tiếp tục .”
“Hay là thôi ? Hay... để tự ?”
Cô sợ hãi cực độ. Nếu tiếp tục, sẽ càng thêm khó chịu, mà lúc thời gian cho ...
Vẫn là nên tránh tiếp xúc thì hơn.
“Không , tiếp tục .”
Phạm Diễn Hành hít sâu một , âm cuối trong giọng theo gió lướt qua tai cô, khiến cả cô tê rần. Cô cũng hít sâu một , cuối cùng vẫn theo lời .
Trước tiên là tháo thắt lưng cũ, luồn thắt lưng mới qua từng quai quần, cuối cùng cài móc khóa . tay cô cứ run lên, mỗi bước đều tốn ít thời gian.
Không khí dần trở nên ái , cảm giác như dòng điện ngầm ngừng lan tỏa, khiến cô nóng bừng cả . Huống chi là — quả nhiên, ngẩng đầu lên thấy trán lấm tấm mồ hôi, gân xanh bên cổ nổi rõ.
Nói cho cùng, cũng là tự chuốc lấy khổ.
Nghĩ đến đây, cô nhịn liếc xuống , chỉ dám thoáng qua một cái lập tức thu mắt , trong lòng thầm cảm khái bốn chữ — Quả là cỡ da đen.
“Xong .”
Thấy lên tiếng, cô chủ động lui về một bước. Nhìn dáng vẻ nhẫn nhịn của , cô nhớ đến những gì từng vì , trong lòng chợt mềm nhũn, c.ắ.n răng hỏi:
“Hay là... để em...?”
Kìm nén mãi cũng cho cơ thể, mà hôm nay họ cũng ít chuyện liều lĩnh — chi bằng cho xong một .
cô dứt câu, còn kịp thấy phản ứng của thì ngoài sân vang lên giọng cha cô. Hai vẫn cô về, nên vẫn thong thả chuẩn quét sân.
“Anh cứ ở đây, đợi khi nào bình tĩnh hẵng ngoài. Em đuổi họ .”
Cô dứt khoát ấn Diễn Hành xuống giường, đưa mắt quanh một vòng lấy từ túi xách một xấp khăn giấy. Nhìn bằng ánh mắt cảm thông, cô bất đắc dĩ :
“Ở đây khăn giấy, tự xử lý nhé.”
Nói xong đợi phản ứng, cô nhanh chân chạy ngoài, tiện tay “tâm lý” đóng cửa .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/70-nguoi-dep-lam-tinh-om-lay-dai-lao/chuong-328-a.html.]
“...”
Phạm Diễn Hành xấp khăn giấy trong tay, một lúc mới khẽ nhếch môi, tự an ủi bản :
“Cưới nữa là xong... sắp ... sắp !”
“Mẹ! Cha!”
Cô như con bướm lao thẳng lòng .
Mẹ cô tưởng nhầm, mãi đến khi cảm nhận ấm từ cô mới dám tin:
“Sao con về ? Không tuần mới nghỉ về ?”
“Lần thể hiện khá , sếp cho cả nhóm nghỉ mấy ngày. Con tranh thủ về thăm nhà.”
Lâu ngày gặp con gái, dì Tú kéo cô ngắm mãi rời:
“Xinh hơn , nhưng gầy quá! Con bé chịu ăn cơm ?”
“Phải đấy. Trên tỉnh con sống thế nào? Công việc bận lắm ? Dù bận cũng ăn uống đúng giờ đấy nhé.”
Nhìn con gái, mắt Lương Học Dũng cũng đỏ hoe.
Thấy , Thanh Thanh cũng nhịn nước mắt, giọng nghèn nghẹn:
“Cha đừng lo cho con, con sống lắm. Ăn uống cũng đều đặn. Lần công tác con mua quà cho cả nhà, lát nữa con lấy cho .”
“Tiêu xài gì! Tự con giữ lấy mà dùng.”
Mã Tú Chi khẽ chạm mũi con gái, miệng tuy trách nhưng lòng ngập tràn vui mừng và tự hào. Có đứa con gái ngoan ngoãn, hiếu thảo như , còn gì hơn?
Thanh Thanh chẳng để ý đến lời , lè lưỡi nũng. Hành động trẻ con khiến cả Học Dũng và Tú Chi đều bật .
“Phòng con vẫn luôn dọn sạch sẽ, mấy bức tranh con vẽ cho Tùng t.ử cất hết hòm . Đi, dẫn con xem.”
Mã Tú Chi xoay về phía phòng cô. Thanh Thanh lập tức kéo tay , ánh mắt lộ rõ vẻ chột . Cô đảo mắt một vòng vội vàng :