“Anh cũng nghĩ thế. Nhã Lệ cũng ủng hộ học nghề .”
Quân Cường len lén liếc sang Nhã Lệ, ánh mắt tràn đầy yêu thương, nhưng chỉ thoáng qua vội vàng với Thanh Thanh, hỏi:
“Hôm nay em về? Không đang ?”
“Em công tác về, cơ quan cho nghỉ phép mấy hôm, nên tranh thủ về thăm . Em mua ít đặc sản, lát cả nhà cùng ăn thử nhé.”
Cô nháy mắt tinh nghịch:
“Tháng em lĩnh lương với thưởng, cũng kha khá đấy. Mọi đều quà, từ chối nhé.”
Cô liền một , chặn luôn lời định của hai .
Nhìn thấy nụ rạng rỡ gương mặt Thanh Thanh, Quân Cường và Hoàng Nhã Lệ chỉ im lặng , nỡ phá vỡ bầu khí vui vẻ . Mấy ở cửa trò chuyện thêm một lúc. Đi đường cả buổi sáng, Thanh Thanh phần mệt nên xin phép về phòng nghỉ ngơi.
Quân Cường định ruộng báo tin Thanh Thanh về cho Tú Chi .
ngăn , vì giờ cũng gần đến bữa trưa .
Giờ mà gọi họ về thì cũng chẳng việc gì gấp, chi bằng để họ tự về cho họ một bất ngờ.
Tuy nhiên, kịp đợi Tú Chi và về thì đến. Anh vội vàng trở về, mồ hôi nhễ nhại, khiến Quân Cường và Hoàng Nhã Lệ đang trong nhà cũng giật .
“Thanh Thanh ?”
Phạm Diễn Hành thở hổn hển đưa mắt khắp nhà chính một lượt, thấy bóng dáng Thanh Thanh , ánh mắt thoáng qua chút thất vọng. Sau khi từ bên ngoài trở về Cục Tài chính, mới tin cô về, liền lập tức xin nghỉ phép.
“Em mệt, nên đang nghỉ trong phòng.”
Hoàng Nhã Lệ vội dậy rót cho cốc nước, nhưng chẳng tâm trạng uống, chỉ đưa tay quệt mồ hôi trán lời cảm ơn, đó thẳng vấn đề:
“Để thăm cô một chút.”
Nói xong cũng đợi ai phản ứng, sải bước về phía phòng của Thanh Thanh.
Nhìn theo bóng lưng khuất dần, Hoàng Nhã Lệ ngập ngừng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/70-nguoi-dep-lam-tinh-om-lay-dai-lao/chuong-324-a.html.]
“Như nhỉ?”
Nhã Lệ tròn mắt kinh ngạc. Chưa cưới mà ở riêng trong phòng với , kiểu gì cũng thấy hợp lắm.
chuyện , Quân Cường từ lâu chọn mắt nhắm mắt mở cho qua.
Anh còn rảnh rang an ủi:
“Dù họ cũng sắp kết hôn , coi như thấy gì là .”
Hoàng Nhã Lệ gật đầu, đó ánh mắt liếc Quân Cường, khóe môi khẽ nhếch:
“Nếu , là chúng cũng phòng luôn ?”
“…”
Nghe , Lương Quân Cường nuốt nước bọt, cảm giác như tự bê đá đập chân , nhưng đồng thời thấy một khoái cảm bí mật len lỏi trong lòng. Anh định mở miệng, liền chính lời cô dùng để chặn :
“Dù chúng cũng sắp kết hôn mà.”
Gió nhẹ lướt qua, thổi nhà chính. Bên trong giờ còn một bóng .
________________________________________
Bên , Phạm Diễn Hành vội vã tới cửa phòng của Lương Thanh Thanh, đang định gõ thì phát hiện cửa khóa. Anh nhẹ nhàng đẩy . Đã nhiều ngày gặp, càng đến gần càng cảm thấy hồi hộp, tim đập thình thịch, hít sâu mấy mới dám men theo khe cửa bước .
Cánh cửa khép phát tiếng “cọt kẹt”. Bóng giường lập tức nhận , đầu thì bắt gặp một đôi mắt quen thuộc. Cô ngạc nhiên chống dậy:
“Sao về ?”
“Nhận tin nhắn em để nên xin nghỉ về ngay.”
Phạm Diễn Hành vốn chỉ định chờ cô tỉnh, ngờ đ.á.n.h thức cô dậy, khỏi nhíu mày áy náy:
“Anh em tỉnh giấc ?”
Lương Thanh Thanh lắc đầu. Cô vốn ngủ, chỉ nghĩ vẩn vơ, nếu thì chút động tĩnh đủ khiến cô tỉnh: