Chu Vĩ Khánh rõ mặt cô thì sững – thể tin nổi sự trùng hợp như .
Đối tượng của đồng chí Tiểu Phạm… chính là nữ MC dẫn chương trình buổi liên hoan hôm !
Hôm đó ông ngay lãnh đạo, lúc rảnh rỗi hiếm hoi nên mới thoải mái xem biểu diễn, nhớ rõ từng tiết mục nhưng ấn tượng sâu đậm nhất chính là nữ MC xinh .
Không chỉ nhan sắc, cô còn lanh lợi, ăn lưu loát, phát âm chuẩn. Khiến cô bằng con mắt khác.
Trong lúc ông còn đang sững sờ thì hai tạm biệt cổng. Chàng trai về phía trạm xe buýt, Chu Vĩ Khánh còn thời gian để kinh ngạc nữa, vội mở cửa xe gọi to:
“Tiểu Phạm đồng chí!”
Nghe thấy tiếng gọi, Phạm Diễn Hành theo phản xạ đầu , lập tức cau mày.
Thấy , Chu Vĩ Khánh ngoài mặt vẫn giữ nụ vui vẻ, nhưng trong lòng thầm nghĩ: chuyện vô ích thế , ông thật sự chẳng . , chuyến công tác , lãnh đạo chỉ dẫn theo một ông.
Cho nên, dù cũng đành nhắm mắt đưa chân!
“Lãnh đạo mời qua chuyện một lát.”
Chu Vĩ Khánh , thấy tay Phạm Diễn Hành xách đầy đồ liền vội vàng tiến tới giúp:
“Để xách giúp .”
Phạm Diễn Hành Chu Vĩ Khánh cố ý đây chờ , tránh , bèn thuận thế buông tay.
“Ông đến Xương Bắc khi nào?”
“Mấy hôm .”
Chu Vĩ Khánh trả lời mập mờ. Hành tung của lãnh đạo, dù là cũng thể tùy tiện tiết lộ. Làm thư ký nhiều năm, bản lĩnh giấu đầu hở đuôi ông luyện đến mức thành thạo, nên khi đối mặt với câu hỏi của Phạm Diễn Hành, dù chỉ thuận miệng đáp, cũng để lộ một chút sơ hở nào.
Phạm Diễn Hành liếc mắt Chu Vĩ Khánh, lão hồ ly xưa nay nổi tiếng kín miệng, cũng chẳng mong moi thêm gì, đến đây là đủ .
Xem , chuyện giữa và Thanh Thanh lộ lâu. Nếu , Phạm Phương Minh sớm sai Chu Vĩ Khánh đến tận Đại Bình thôn tóm .
“Đi thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/70-nguoi-dep-lam-tinh-om-lay-dai-lao/chuong-316-a.html.]
Chiếc xe tiếp tục lăn bánh, chầm chậm chạy về phía nhà khách.
“Không cần mang đồ theo, phiền ông ở đây đợi, lát nữa đưa bến xe.”
Tới nơi, Phạm Diễn Hành tự mở cửa xe bước xuống.
Chu Vĩ Khánh ghế lái, xuống cũng dở, xuống cũng xong, như đống lửa. lúc ông đang do dự định mở cửa xe, thì thấy Phạm Diễn Hành mới lên đến mười phút trở .
“Đi thôi.”
Phạm Diễn Hành ghế, thản nhiên cài dây an .
Chu Vĩ Khánh qua gương chiếu hậu, thấy rõ dấu tay in hằn mặt . Ông chỉ liếc hai cái lập tức dời mắt, âm thầm nuốt nước bọt, gượng:
“Vẫn là đến bến xe ạ?”
“Ừ.”
Phạm Diễn Hành nghiêng đầu ngoài cửa sổ, gương mặt chút biểu cảm.
Chu Vĩ Khánh dám hỏi nhiều, lái xe đưa đến bến xe xong vội về nhà khách. Mồ hôi túa đầy đầu, lúc lên lầu nhịn mà thở dài một .
Thời buổi , kiếm miếng cơm ăn dễ dàng gì? Hiện tại ông chẳng khác nào cái bánh quy kẹp kem mà con gái ông thích ăn, hai cha con họ kẹp ở giữa, tiến thoái lưỡng nan.
Tới cửa phòng, ông gõ cửa thì bên trong vang lên một giọng trầm:
“Vào .”
Chu Vĩ Khánh âm thầm than trời, nhưng ngoài mặt thể hiện gì. Vào cửa, câu đầu tiên liền là:
“ đưa đồng chí Tiểu Phạm đến bến xe .”
“ .”
Phạm Phương Minh vẫn chiếc ghế đó, cả dựa lưng ghế, ánh mắt u tối khiến đoán ông đang nghĩ gì. Không qua bao lâu, ông mới cất giọng: