“Lương Thanh Thanh phòng 312, tìm!”
Nghe , cô vội cầm theo chiếc túi nhỏ chạy xuống. Vừa tới hành lang, ánh mắt cô liền chạm một đôi mắt sâu thẳm quen thuộc — thấy cô nở nụ .
Tim cô đập lỡ một nhịp, vờ như thản nhiên rời mắt , nhưng bước chân bất giác nhanh hơn. Đôi giày da nhỏ giẫm lên cầu thang phát những tiếng vang rõ ràng, như để lộ tâm trạng thể che giấu.
Cô đến tầng một liền thấy mấy cô bạn cùng tầng đang túm tụm cửa, ánh mắt rời khỏi Phạm Diễn Hành. May mắn , chẳng hề để tâm, chỉ cô, ngốc nghếch.
Thấy , cô mới yên lòng, nhanh chân bước tới chắn mặt , chặn ánh mắt của khác, :
“Chúng thôi.”
“Được.” Phạm Diễn Hành gật đầu, lon ton theo cô.
Dù hành động nào quá mật, nhưng ai cũng nhận đây là một buổi hẹn hò. Người điều thì tự động rút lui.
Chủ nhật là ngày nghỉ, đường phố tấp nập, xe đạp qua như mắc cửi, khí sôi động đến mức huyện Phúc Ân chẳng thể nào so sánh nổi.
Phạm Diễn Hành tìm hiểu tiệm chụp ảnh nhất thành phố ở , nên hai bắt xe buýt thẳng tới đó. Lúc lên xe hết chỗ , Lương Thanh Thanh tìm một góc , chắn cô, bảo vệ cô khỏi dòng chen lấn.
Giữa đám đông ồn ào, ánh mắt hai chạm , ai chịu rời . Như bù đắp thời gian xa cách, cụp mắt xuống, trong mắt ánh lên tia sáng lấp lánh, khóe môi cong cong.
“Thanh Thanh, em còn nhớ sẽ gì với em khi gặp ?”
Lông mi cô khẽ run lên, như chợt nhớ điều gì đó, bèn mím môi hỏi dò:
“Chuyện điện thoại ký túc xá của em?”
“Trí nhớ thật đấy!” Phạm Diễn Hành bộ ngạc nhiên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/70-nguoi-dep-lam-tinh-om-lay-dai-lao/chuong-310-a.html.]
Lương Thanh Thanh liếc một cái, trong mắt bất đắc dĩ ý : “Nhanh !”
Vừa dứt lời, xe dừng, một đám nữa chen lên. Phạm Diễn Hành liền giơ tay chống hai bên, bao bọc lấy cô, vẫn giữ cách đủ để bắt , nhưng che chắn cô khéo.
“Anh một bạn học cấp hai đang học ở Đại học Công Nông Binh ở đây, nhờ hỏi giúp.” Anh chú ý đến xung quanh, để ai chen cô.
“Nam nữ?”
“Đương nhiên là nam!” Như sợ cô hiểu lầm, Phạm Diễn Hành quả quyết trả lời.
Lương Thanh Thanh cố ý hừ khẽ: “Sao lúc đó , còn cố tình đợi đến giờ?”
Thấy cô tin, thở gấp gáp, vội giải thích:
“Anh cố tình kiếm cớ để em luôn nhớ đến mà! Thanh Thanh, em tin , thật sự là nam mà. Hay là… giờ gặp nhé?”
“Ra là kiếm cớ để em lúc nào cũng nhớ đến .” Cô lặp lời , nhướng mày, chút tức giận nào.
Thấy , Phạm Diễn Hành còn hiểu đây là cái bẫy cô cố tình giăng để tự chui ?
Thở phào nhẹ nhõm, khóe môi nhếch lên, nở nụ nửa miệng, hạ giọng : “Dù mục đích cũng đạt , nào đó còn là cũng nhớ cơ mà.”
Lời âu yếm đó, nếu trong khoảnh khắc riêng tư thì cũng chẳng gì đáng ngượng, nhưng giữa chốn đông mà Phạm Diễn Hành vạch trần trắng trợn như , cô liền nổi hết da gà, chỉ hận thể bịt miệng ngay tại chỗ.
Về khoản mặt dày, cô đấu Phạm Diễn Hành? Đành tạm thời nhún nhường, đợi lúc khác tìm cơ hội “trả thù”.
“Được , , im miệng .” Lương Thanh Thanh quanh, thấy ai để ý đến bọn họ mới trừng mắt liếc một cái, hiệu bảo đừng nữa.