xe thì cũng chỉ là xe, cô chỉ liếc vài cái thôi.
"Đừng căng thẳng, cứ bình tĩnh mà là ."
Điền Phong Xuân bên cạnh, uể oải chống cằm lên cửa kính. Gió từ ô cửa sổ thổi tung mái tóc ngắn của cô, khiến cả toát lên vẻ gần gũi, dễ mến.
Lương Thanh Thanh sang gật đầu, mỉm :
“Vâng, cô Điền.”
Điền Phong Xuân khẽ gật đầu, đó nhắm mắt nghỉ ngơi. Thấy , Lương Thanh Thanh cũng im lặng gì nữa.
Thật , với vị trí hiện tại của Điền Phong Xuân, cô cần tham gia những hoạt động như thế . cô vẫn đích đến. Lương Thanh Thanh mơ hồ đoán rằng lý do phần nào liên quan đến .
Tiếp xúc suốt thời gian qua, cô thể cảm nhận kỳ vọng mà Điền Phong Xuân dành cho – lúc thì nghiêm khắc, lúc dịu dàng tận tình chỉ dạy, khiến cô dám lơ là một giây nào.
Tuy vất vả nhưng sự trưởng thành cô còn hơn gấp mười những buổi tập huấn ở huyện.
Ở cũng coi trọng việc truyền thừa. Nói tự luyến một chút, Lương Thanh Thanh cảm thấy Điền Phong Xuân đang coi cô như kế nhiệm để bồi dưỡng – và nhận định hề vô căn cứ.
Thứ nhất, cô là do chính Điền Phong Xuân đề bạt từ địa phương lên, ân tình ai thể so sánh, càng ai vượt qua. Chỉ riêng điều đó thôi đủ để cô cả đời ghi nhớ, cảm kích trong lòng.
Thứ hai, một thời gian việc ở Đài phát thanh tỉnh, cô ít nhiều cũng hiểu cách bố trí nhân sự trong nội bộ. Hầu hết lãnh đạo chút chức quyền đều " cận" ở bên cạnh. Chỉ riêng bên cạnh Điền Phong Xuân vẫn là trống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/70-nguoi-dep-lam-tinh-om-lay-dai-lao/chuong-307-a.html.]
Tất nhiên, cũng loại trừ khả năng cô suy đoán sai. Dù thì Điền Phong Xuân là theo đuổi sự nghiệp hơn bất cứ ai. Cô năng lực, bản lĩnh, cho dù chọn kế nhiệm, lui về vẫn khiến khác kính nể.
đoán đúng sai thì cũng quan trọng. Điều quan trọng là – Điền Phong Xuân thật sự coi trọng cô, và điều đó là quá đủ.
Thu dòng suy nghĩ, Lương Thanh Thanh tranh thủ thời gian ôn bản thảo trong đầu vài . Mãi đến khi xe từ từ tiến cổng Sở Giáo d.ụ.c thành phố, cô mới khẽ gọi Điền Phong Xuân tỉnh dậy.
Địa điểm tổ chức đêm liên hoan là hội trường của Sở Giáo d.ụ.c thành phố – một trong những hội trường trong nhà quy mô lớn nhất, thể chứa tới ba trăm , xây dựng khang trang, bề thế. Lương Thanh Thanh chẳng tâm trạng thời gian để tham quan. Vừa bước cửa kéo quần áo và trang điểm.
Hội trường phòng đồ phòng trang điểm chuyên biệt, chỉ thể tận dụng hai căn phòng bên cạnh để tạm. Lúc , bên trong chật kín – đều là các nữ đồng chí chuẩn lên sân khấu biểu diễn.
Lương Thanh Thanh liếc sang nam bạn diễn đang lúng túng một bên, bật :
“Anh cần trang điểm , là đồ xong tóc gọn gàng ngoài chờ em nhé?”
Người tên là Lý Trường Quốc, vẻ ngoài hiền lành, năm nay hai mươi tám tuổi, lập gia đình và hai con. Tính cách cởi mở, đơn thuần, đôi khi còn ngây ngô đáng yêu. đừng vì vẻ ngoài mà xem thường – cuối năm ngoái, từng giành giải nhất trong cuộc bình chọn ở cục, năng lực chuyên môn đ.á.n.h giá cao, là một phát thanh viên xuất sắc.
Anh cũng là bạn đầu tiên mà Lương Thanh Thanh kết giao ở Đài phát thanh tỉnh.
“Được, quá.”
Lý Trường Quốc thở phào nhẹ nhõm. “Em tranh thủ nhé, lát nữa chúng còn tổng duyệt bộ quy trình cuối.”