“Nếu lấy em... thì cả đời em cũng lấy ai khác. Người đều chuyện của em , chắc cũng chẳng ai cưới em .”
Lời cô như một nhát d.a.o đ.â.m thẳng tim Lương Quân Cường. Anh ngẩng phắt lên, mắt đỏ bừng:
“Em thể nghĩ như !”
“Đời ngắn ngủi, mấy ai thể gặp khiến rung động? Lỡ thì là lỡ mãi.” Hoàng Nhã Lệ lắc đầu, như ngộ , mỉm chua chát: “Rõ ràng hôm nay đến để cảm ơn , cuối cùng thành khó .”
“Chuyện của chúng ...”
“Gả cho nhé.”
Cả hai gần như cùng lúc lên tiếng.
Ánh mắt giao , cả thế giới như lặng , chỉ còn một khoảnh khắc đầy cảm xúc.
Hoàng Nhã Lệ vui đến mức bật , cơ thể còn nhanh hơn suy nghĩ, lúc cô nhận thì nhào lòng Lương Quân Cường, hai tay ôm chặt lấy như đêm hôm đó.
Chỉ cần , cô luôn cảm thấy bình yên.
Từ khoảnh khắc , bánh xe vận mệnh chuyển động. Tương lai về — vẫn là một ẩn .
khoảnh khắc , họ cảm thấy mãn nguyện và hạnh phúc, như là đủ .
Ở tận thành phố, Lương Thanh Thanh nào sắp thêm một chị dâu mới – mà đó chính là cô bạn của !
________________________________________
Đây là đầu tiên cô đảm nhận công việc kiểu , hồi hộp là giả. May mắn , Điền Phong Xuân sắp xếp cho cô một bạn dẫn nam dày dạn kinh nghiệm. Dù sự cố gì xảy , ít nhất cũng hỗ trợ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/70-nguoi-dep-lam-tinh-om-lay-dai-lao/chuong-305-a.html.]
Ký túc xá tắt đèn, đều ngủ cả. Chỉ còn cô trùm chăn, cầm đèn pin học thuộc lời dẫn. Cô lẩm nhẩm một nữa trong đầu, chắc chắn nào mới tắt đèn .
Lương Thanh Thanh thò đầu khỏi chăn, từ từ nhắm mắt . Đến đây cũng gần hai tuần , tối mai là đầu tiên chính thức lên sân khấu. Trong lòng cô dâng lên đủ loại cảm xúc, nhưng nhiều nhất vẫn là mong chờ.
Cô mong đến , mong buổi biểu diễn diễn suôn sẻ.
Nghĩ ngợi một hồi, cô dần chìm giấc ngủ. Sáng sớm hôm , trong ký túc xá tiếng động, cô cũng tỉnh giấc theo. Nhanh chóng đồ, dọn giường, rửa mặt.
Ba bạn cùng phòng sống chung lâu ngày thành một nhóm riêng. Lương Thanh Thanh chen . Cô cũng nhận họ chẳng mấy coi trọng xuất nông thôn của , luôn giữ cách. Vì cô chọn cách độc lập – một , về một .
Mối quan hệ bạn cùng phòng của họ dừng ở mức lịch sự. Gặp chào hỏi, sống hòa thuận, xích mích, cũng thiết.
Tuy cô đơn vì thiếu bạn bè, nhưng với Lương Thanh Thanh hiện tại, như là một điều . Cô thể tâm ý học tập, cố gắng bắt kịp những khác.
Vừa rửa mặt xong, lầu vang lên tiếng cô quản lý gọi: “Lương Thanh Thanh, phòng 312, điện thoại !”
“Dạ, cháu tới ngay!”
Lương Thanh Thanh buông khăn mặt, gần như chạy như bay xuống cầu thang. Khóe môi kiềm mà cong lên – vì cô , gọi cho chỉ thể là một .
Quả nhiên, nhấc máy giọng trầm thấp quen thuộc ở đầu dây bên .
“Thanh Thanh ?”
“Dạ, em đây.” Lương Thanh Thanh vô thức dùng ngón tay quấn lấy dây điện thoại, giọng cũng mềm xuống, mang theo chút nũng nịu mà chính cô cũng nhận : “Sao gọi sớm ?”
Không cần đoán cũng , nhất định bắt chuyến xe sớm nhất thành phố. Trong thôn điện thoại, gọi bưu điện huyện.
Lần đầu nhận điện thoại từ , cô bất ngờ mừng rỡ. Hỏi ở ký túc xá nữ của Đài Phát thanh tỉnh, bộ thần bí, giữ bí mật, gặp mới .