“Đồng chí Lương từng từ chối .”
“…”
Lương Quân Cường mù ? Cô gái như , chủ động gả, còn từ chối?
Mã Tú Chi tức đến mức vỗ đùi cái bốp. là , bà hiểu rõ con trai . Bà vì nó từ chối—chỉ vì nó sống quá lý trí, từ cuộc hôn nhân đổ vỡ càng thu hơn, thậm chí bắt đầu tự ti.
Chắc chắn nó nghĩ xứng với Hoàng Nhã Lệ nên mới dứt khoát từ chối như .
cảm xúc thể nào che giấu . Bấy nhiêu ngày nay, hồn nó treo ngược mây, rõ ràng là trong lòng động .
Mã Tú Chi xoa xoa tay, con trai hối hận, liền nhân lúc nó về, c.ắ.n răng :
“Nếu cháu thật lòng thích Quân Cường nhà bác, thì hôn sự , bác chủ—bác đồng ý.”
“Cháu thích Quân Cường!”
Hoàng Nhã Lệ ngờ vẫn còn cơ hội xoay chuyển, lập tức bật dậy lớn tiếng .
Cả nhà họ Hoàng đồng loạt đưa tay che mặt— dám thẳng.
Họ vẫn luôn con gái tính cách mạnh mẽ, nhưng ngờ đến mức . Trước mặt bao nhiêu mà toẹt như , e thẹn của con gái chắc mang cho ch.ó gặm hết .
Mọi ai chú ý tới một bóng cao lớn đang bước cửa.
Lương Quân Cường sững , vành tai đỏ ửng, gần như tin tai . nụ mặt cô hề giả, cả cô như sắp bật lên vì vui mừng.
“Vậy em là chị dâu của Thanh Thanh ?”
Đôi mắt tròn xoe như nho đen của Hoàng Nhã Lệ ánh lên tia sáng lấp lánh, khóe môi cong lên ngừng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/70-nguoi-dep-lam-tinh-om-lay-dai-lao/chuong-303-a.html.]
Mã Tú Chi thấy cô vui vẻ từ tận đáy lòng, cũng nhịn mà mỉm theo.
“Hay quá!”
Hoàng Nhã Lệ ngờ và Thanh Thanh còn thể quan hệ thích như , vui mừng xúc động. niềm vui kéo dài bao lâu, một câu từ cửa khiến cả gian nhà lặng ngắt như tờ:
“ đồng ý.”
Nghe thấy câu đó, đồng loạt về phía lên tiếng. Đây là đầu tiên nhà họ Hoàng gặp Lương Quân Cường, nhưng chỉ vì một câu mà sắc mặt ai nấy đều trở nên khó coi.
“Anh Quân Cường...” Hoàng Nhã Lệ khẽ gọi , hốc mắt cay xè.
Lương Quân Cường nghiêng đầu, né tránh ánh mắt cô. Bàn tay siết thành nắm đấm, xoa xoa lòng bàn tay, chậm rãi :
“ cứu để đổi lấy chuyện cô lấy báo đáp. Vì thế, cần như .”
“Em chỉ vì chuyện đó mới gả cho ...” Hoàng Nhã Lệ cảm thấy trăm miệng khó cãi. Cảm xúc từng trào lên như sóng, khiến cô nên giải thích thế nào.
“Dù nữa, cũng thể lấy cô.” Anh và cô, khác biệt quá lớn. Cô như thiên nga, còn ... chỉ là một con cóc đất, ngay cả mơ cũng chẳng dám.
“Tại ? Chẳng lẽ ...” Lông mi cô run lên, nước mắt lã chã rơi xuống.
“Hai đứa cứ chuyện riêng , lớn chúng ngoài hết.” Mã Tú Chi lo lắng liếc Hoàng Nhã Lệ, đó khẽ thở dài. Bà đ.á.n.h giá thấp sự cố chấp của Lương Quân Cường. Tình hình thế , kể cả bà đồng ý, thì tám chín phần thằng con cũng sẽ “bỏ trốn”.
Nên chỉ Hoàng Nhã Lệ mới thể lay chuyển Quân Cường, hôn sự mới hy vọng tiếp tục.
“ đó, chúng ngoài .” Mẹ Hoàng cũng nhẹ vỗ cánh tay con gái. Nếu Lương Quân Cường vẫn từ chối, thì lẽ con bé cũng nên dứt hẳn mộng tưởng.
Mã Tú Chi là cuối cùng rời phòng. Trước khi khép cửa, bà đầu dặn:
“Quân Cường, con cứ theo những gì con thật sự . Chần chừ do dự thì còn gì là đàn ông!”