“Tú Chi ơi! Có mấy đang cửa nhà bà đấy, là từ thành phố xuống cơ!”
Giọng bà oang oang khiến xung quanh đều đầu .
Mã Tú Chi sững sờ. Nhà bà ở thành phố ai quen? Chẳng lẽ đến tìm Thanh Thanh? Vừa nghĩ tới đó, bà liền vội vã chạy về cùng hàng xóm.
Bóng lưng Mã Tú Chi khuất dần, buông lời giễu cợt:
“Không nhà họ Lương ăn ở thế nào mà từ đầu năm đến giờ chuyện cứ ùn ùn kéo đến.”
“ , con gái còn lên tỉnh thành việc, ghen cũng ghen nổi.”
“Người yêu thì giỏi giang, các chị thấy căn nhà mà Phạm tri thức xây ? To thế, còn dùng vật liệu xịn, đoán mấy trăm tệ chắc chắn nổi.”
Sau một hồi xì xào, ai nấy đều thở dài, với mà khác quá!
Vội vã chạy về nhà, từ xa Mã Tú Chi thấy một dáng yểu điệu quen quen trong đám đông. Nheo mắt kỹ, bà thốt lên: “Ơ! Đây chẳng cô phát thanh viên học cùng Thanh Thanh ?”
Hình như tên là Hoàng Nhã Lệ thì ? , Nhã Lệ!
Cô đến đây gì? Lại còn dẫn theo nhiều như thế?
Mang theo nghi hoặc, Mã Tú Chi nở nụ đón tiếp: “Nhã Lệ , cháu tới đây?”
Nghe giọng quen lạ vang lên, Hoàng Nhã Lệ thoáng sững . Đây là đầu tiên cô tới làng , quen cô?
Cô đầu theo bản năng, rõ đối diện thì mắt trợn tròn kinh ngạc: “Bác gái?!”
Thì cái tên ngôi làng quen thuộc là lý do. Đây chính là quê hương của Thanh Thanh và Lệ Lan! Thật sự quá trùng hợp.
Thấy phản ứng bất ngờ của cô, Mã Tú Chi đoán chừng đoán sai, lẽ cô đến tìm Thanh Thanh. ...
Bà vẫn buông xuôi, thử hỏi: “Cháu đến tìm Thanh Thanh hả? Con bé nhà , mấy hôm lên tỉnh .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/70-nguoi-dep-lam-tinh-om-lay-dai-lao/chuong-301-a.html.]
“Cháu tới tìm Thanh Thanh ạ.” Hoàng Nhã Lệ ngốc. Ngay khi Mã Tú Chi dứt câu, cô hiểu rõ sự tình. Dùng chữ "trùng hợp" còn đủ, thể đây là “định mệnh”.
Ai mà ngờ cứu gần bến xe là của bạn chứ!
“Cháu tới tìm đồng chí Lương Quân Cường ạ.”
“Cái gì?” Lần tới lượt Mã Tú Chi kinh ngạc, há hốc mồm mãi mới kịp phản ứng, vội mời tất cả nhà: “Nhà mới tan ca, Quân Cường chắc lát nữa mới về. Mọi nhà ... Mấy vị đây là?”
“Đây là bố cháu, còn là các chị em họ ạ.”
Sau màn giới thiệu, bước sân, ai cũng tay xách nách mang đủ thứ túi lớn túi nhỏ, khiến Mã Tú Chi khỏi giật . Trời đất, rốt cuộc là chuyện gì thế ?
Quân Cường quan hệ gì với Nhã Lệ? Hơn nữa còn mang nhiều đồ thế đến nhà, ngay cả chúc Tết cũng đến mức .
qua, dường như là chuyện rắc rối gì.
Tạm yên tâm, Mã Tú Chi mời nhà chính, vội rót nước, bận rộn một lúc mới thể xuống. Lúc , những khác trong nhà cũng lượt trở về, thấy cảnh tượng mắt thì đều ở sân, dám bước .
“Đây là chồng , con trai cả, con dâu cả, và cháu nội.”
“Thư Cường, tìm chú Hai con xem, giờ mà còn thấy về.”
“Vâng ạ.”
Mười mấy kín nhà chính, đưa mắt , khí bỗng trở nên im lặng và kỳ quái. May mà Mã Tú Chi là khéo léo, chủ động bắt chuyện:
“Mọi tới tìm Quân Cường là…”
“Đồng chí Lương cứu con gái , chúng đến là để cảm ơn.” Hoàng phụ lập tức dậy, ngay đó cả nhà họ Hoàng đồng loạt lên, cúi đầu thật sâu về phía Lương Học Dũng và Mã Tú Chi.