Thấy , Lương Quân Cường lưỡng lự một lúc, cùng lấy từ trong túi một chiếc áo khoác, đưa cho cô:
“Mới giặt xong, kịp mặc. Em gái cứ bắt mang theo... Nếu cô ngại thì khoác tạm cho ấm.”
“Cảm ơn .”
Chiếc áo khoác đối lập với chiếc sơ mi trắng đang mặc. Cô kỹ, nhưng vẫn thấy vài chi tiết đập mắt: đường may ở cổ tay áo sờn, gấu áo cũng vá .
Có lẽ điều kiện gia đình khá giả. Hoàng Nhã Lệ chẳng để tâm — điều quan trọng nhất ở một đàn ông là nhân phẩm. Từ khoảnh khắc dũng cảm lao cứu cô, hình bóng in sâu tim cô .
Hơn nữa, tuy chiếc áo trông vẻ cũ kỹ, nhưng trong lòng cô, nó còn quý giá hơn bất kỳ món đồ đắt tiền nào đời.
Hoàng Nhã Lệ siết chặt tấm vải trong tay, lấy hết can đảm đầu Lương Quân Cường, bất ngờ buột miệng lời táo bạo nhất trong đời :
“Đồng chí Lương, em gả cho .”
“Đồng chí Lương, em gả cho .”
Lương Quân Cường bỗng bật dậy khỏi giường. Anh đầu xung quanh, nhưng chẳng thấy gương mặt xinh quen thuộc . Anh thở dài, đưa tay lên xoa mặt. Kể từ khi từ huyện thành trở về, câu cứ văng vẳng bên tai, khiến mất ngủ mấy đêm liền, ngay cả lúc việc cũng thể tập trung nổi.
Anh chỉ là một gã đàn ông nông thôn từng vợ, lấy tư cách cưới một cô gái thành phố?
Anh chẳng gì cả, chỉ lòng tự trọng là thiếu.
Lương Quân Cường mặt cảm xúc xỏ giày, sân dùng nước lạnh rửa mặt tỉnh táo, đ.á.n.h răng rửa mặt nữa, bắt đầu gánh nước đổ đầy chum. Đợi đến khi chum đầy tràn, những khác trong nhà mới lục đục thức dậy.
“Sao hôm nay dậy sớm ? Không ngủ thêm chút nữa ?” Mã Tú Chi ngáp chum nước đầy ắp, Lương Quân Cường đang cặm cụi quét sân, bỗng khựng . Trực giác mách bảo bà, điều gì đó .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/70-nguoi-dep-lam-tinh-om-lay-dai-lao/chuong-300-a.html.]
Lương Quân Cường vẫn như thường: “Con muỗi c.ắ.n tỉnh, tỉnh thì ngủ nữa.”
Thời tiết mà còn muỗi ?
“Trong phòng em con t.h.u.ố.c mỡ đấy, lát nữa lấy cho con bôi.”
Tuy thấy kỳ lạ, nhưng Mã Tú Chi cũng nghĩ nhiều. Thấy Lương Quân Cường gật đầu, bà liền bếp. Đến tận mấy hôm , khi liên tục thấy “ muỗi c.ắ.n tỉnh giấc”, bà mới xác định cảm giác ban đầu của hề sai.
“Nói xem, con chuyện gì giấu đúng ?” Mã Tú Chi chống nạnh hỏi, thấy Lương Quân Cường bẻ củi từ núi về liền chặn . Đứa con thứ hai của bà thật thà như đếm, giấu ai chứ giấu .
Lương Quân Cường dừng tay, mắt xuống, ấp úng: “Có gì ...”
“Này, khác còn giấu , chứ thì mà con giấu nổi? Từ nhỏ tới lớn, cứ hễ trong lòng chuyện là con tự tìm việc cho khuây khỏa. Con xem, mấy ngày nay củi chất đầy sân kìa.”
“Con chỉ là rảnh rỗi nên thôi mà...” Lương Quân Cường né tránh ánh mắt , vội vàng tìm cớ bỏ : “Con nhớ còn quần áo giặt, để con giặt .”
Mã Tú Chi định gọi , nhưng cuối cùng vẫn nén . Con cái lớn, cứ ép hỏi quá cũng phản tác dụng, chi bằng giả vờ như gì.
Chỉ là...
Bà nhíu mày suy nghĩ. Nói cũng , thằng Hai thì thể gặp chuyện gì chứ?
Còn kịp nghĩ manh mối, thì đáp án tự tìm tới tận cửa.
Buổi trưa tan ca, Mã Tú Chi đang xếp hàng trả dụng cụ ở nhà kho, định cùng mấy chị em về nhà thì thấy bà hàng xóm sống gần đó vội vã chạy gọi: