Dĩ nhiên, Thanh Thanh ý dò la điều gì ghê gớm, chỉ nghĩ lỡ khi cần, ít cũng bỏ rơi một .
“Ký túc xá của cháu ở tầng ba, chìa khóa chỉ một, mất thì nộp tiền . Mấy việc khác thì hỏi bạn cùng phòng là .”
Quản lý ký túc xá xong liền Quân Cường từ đầu đến chân. Thấy cao ráo, tuấn tú, nét giống với Thanh Thanh, cộng thêm hai tự xưng là em, bà mới yên tâm phần nào, nhưng vẫn quên dặn:
“Ký túc xá nữ, nam sinh ở lâu. Nếu phát hiện nam ở , theo quy định của Cục sẽ đuổi học đấy. Hai đứa sắp xếp xong thì đến chỗ cô ký tên.”
Thanh Thanh gật đầu. Quân Cường đưa thêm cho cô quản lý một gói thịt khô nhỏ, mới xách hành lý lên tầng. Sau khi lấy chìa khóa mở cửa, họ phát hiện ký túc xá của Đài Phát thanh tỉnh còn hơn ký túc xá của huyện nhiều. Không chỉ rộng rãi hơn, mà mỗi phòng chỉ bốn ở, quan trọng nhất là cả phòng tắm riêng – Thanh Thanh còn lấy chăn che chắn khi tắm nữa.
Quả thật, ai cũng bước lên cao hơn, điều kiện cải thiện rõ rệt thế chính là động lực phấn đấu.
Giường tầng, chỉ còn một giường trống cạnh cửa.
Hai em phối hợp ăn ý, chẳng mấy chốc lau sạch giường, bàn và tủ. Sau khi trải ga giường xong, dọn dẹp thêm một chút, Thanh Thanh chuẩn mang theo tài liệu đến tìm Điền Phong Xuân, còn Quân Cường thì định về nhà luôn.
“Sao ở đây một đêm mai hãy về? Đi liền mệt lắm.”
Giấy giới thiệu lấy, cũng đưa tiền, chuyện ở nhà cũng rõ ràng , ai ngờ Quân Cường đổi ý.
“Hôm nay mở mang tầm mắt thế , chẳng thấy mệt chút nào.”
Quân Cường hồn hậu, gãi đầu:
“Hơn nữa, chỗ tiền để dành còn mua mấy cân thịt nữa. Mà bảo ngủ nhà khách thì chắc cũng ngủ , chi bằng về sớm một chút, còn kịp chuyến xe cuối về thôn, sáng mai lên thẳng công trường là khéo.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/70-nguoi-dep-lam-tinh-om-lay-dai-lao/chuong-297-a.html.]
“Anh hai…”
Thanh Thanh còn hết câu thì Quân Cường đầu bỏ chạy, như sợ cô tóm bắt ở nhà khách. Mãi đến khi chạy xa quá cô đuổi kịp nữa, mới chậm , đầu vẫy tay, nụ gần như nở đến mang tai:
“Thanh Thanh, nghỉ phép thì nhớ về nhé. Anh hai với bố nhớ em lắm.”
“Em cũng nhớ .”
Nhìn dáng vẻ đó, Thanh Thanh buồn bực . ý quyết, cô còn thể gì? Chẳng lẽ trói lôi đến nhà khách? Cô theo bóng khuất dần cánh cổng lớn, bước về phía văn phòng của Điền Phong Xuân.
________________________________________
Dưới ánh hoàng hôn rực rỡ, chuyến xe buýt cuối cùng cũng dừng ở bến xe khách.
Quân Cường vội vàng xuống xe, chạy ngoài. đúng là tính bằng trời tính, dọc đường gặp dân làng đang lùa đàn dê về chuồng, xe buộc dừng gần nửa tiếng mới tiếp. Giờ thì còn kịp chuyến xe nào về thôn nữa .
Nếu còn, đành cuốc bộ về nhà .
Khẽ thở dài, cố gắng gạt bỏ những suy nghĩ linh tinh, nín thở chạy về phía bãi đỗ xe trong thôn. Hai chân dài sải bước nhanh như gió, bộc phát sức mạnh và tốc độ kinh . chỉ một cái liếc mắt vô tình, lập tức khựng .
“Này!”
“Làm cái gì đấy hả?!”
Nhìn thấy cảnh tượng phía , Quân Cường chút do dự, giơ tay chỉ thẳng bọn quát lớn. Để đưa Thanh Thanh lên huyện, đặc biệt mượn Phạm Diễn Hành một bộ sơ mi trắng và quần tây đen. Hai vóc dáng tương đương, mặc khít. Lúc im lặng, khí chất bảnh bao thua gì công t.ử hào hoa.