Câu của cô khiến sắc mặt Lương Quân Cường lập tức giãn , tít mắt, ghé tai cô thì thầm:
“Anh cứ tưởng chỉ thấy ngạc nhiên!”
“Yên tâm , ai cũng tò mò mà, chẳng ai .”
Lương Thanh Thanh cong mi, đáp nhỏ nhẹ.
Cô đúng. Thời điểm , xe con là của hiếm, phần lớn là xe công vụ, chỉ cán bộ cấp cao mới phân xe. Người thường đừng là , đến cũng xem .
trong thời đại mà cô từng sống, gần như nhà nào cũng xe riêng. Không cũng thể gọi xe. Chưa kể còn tàu điện ngầm, tàu cao tốc, máy bay – vô phương tiện tiện lợi và thiện với môi trường.
Cô quen với những thứ , nên lúc đối diện với chiếc xe con ở đây, đúng là quá ngạc nhiên. vì chiều lòng trai, cô vẫn phối hợp giả vờ kinh ngạc, cùng trò chuyện cả quãng đường.
Sau khi xuống xe ở bến xe, hai hỏi thăm nhân viên địa chỉ cụ thể của Đài Phát thanh tỉnh. Sau đó đổi hai chuyến xe buýt nữa mới tới cổng chính.
So với Đài huyện, Đài tỉnh thật sự hoành tráng hơn nhiều. Cổng sắt đóng chặt, bên cạnh phòng bảo vệ, nhân viên mặc đồng phục chỉnh tề. Nhìn trong là dãy nhà sáu tầng mới xây, bố trí gọn gàng với cây xanh đan xen, cực kỳ khí thế.
Lương Quân Cường ngẩn , , , chỉ ngẩng đầu dán mắt tấm biển hiệu to đùng của Đài Phát thanh cao, lòng chấn động đến nên lời. Lúc , một ý nghĩ mơ hồ nảy lên trong đầu – cũng việc ở nơi .
Quan trọng hơn, đặc biệt khâm phục em gái – cô sẽ chính thức ở nơi đây, bưng bát cơm sắt!
“Anh hai, thôi.”
“Ừ ừ, .”
So với Lương Quân Cường, Lương Thanh Thanh điềm tĩnh hơn nhiều. Cô lấy tập tài liệu trong túi xách đưa cho bảo vệ ở cổng. Có lẽ Điền Phong Xuân dặn , nên khi kiểm tra thông tin xong, bảo vệ liền dẫn hai về phía ký túc xá.
“Phó Cục Điền dặn, bảo cô thu xếp hành lý xong thì đến văn phòng gặp bà .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/70-nguoi-dep-lam-tinh-om-lay-dai-lao/chuong-296-a.html.]
Bảo vệ trạc tuổi Lương Học Dũng, lên là đôi mắt híp thành một đường thẳng, trông vô cùng thiện.
“Vâng, cảm ơn bác.”
Lương Thanh Thanh lễ phép gật đầu.
Thấy cô lễ phép như , hề vì là phát thanh viên mà tỏ vẻ khinh thường bảo vệ, nụ mặt lão Đinh càng thêm chân thành. Ông chỉ tay về phía một tòa nhà cao tầng ở đằng xa:
“Tầng năm tòa nhà đó, phòng trong cùng là văn phòng của Phó Cục Điền, lát nữa cô đừng tìm nhầm nhé.”
Lương Thanh Thanh im lặng ghi nhớ. Cô khẽ huých khuỷu tay Lương Quân Cường. Anh lập tức hiểu ý, nhớ những gì cô dặn từ , liền lấy từ trong túi một gói thịt lợn khô nhỏ, tươi đưa cho lão Đinh:
“Nhà đấy bác, mời bác nếm thử.”
“Ôi chao, ngại quá!”
Lão Đinh hít sâu một , ngửi thấy mùi thịt thơm nức, ánh mắt lập tức sáng lên.
“Chút lòng thành thôi ạ. Sau tụi cháu là đồng nghiệp, mong bác quan tâm giúp đỡ em gái cháu nhiều hơn.”
Lương Quân Cường câu khách sáo với vẻ mặt gượng gạo. May mà nước da ngăm đen, nên cũng chẳng ai đang ngại.
Vừa đến hai chữ “đồng nghiệp”, khóe miệng lão Đinh kìm mà nhếch lên:
“Được, ở đây cũng năm sáu năm . Sau gì rõ cứ hỏi .”
Mọi việc diễn suôn sẻ khiến Lương Thanh Thanh và Lương Quân Cường , cùng thở phào nhẹ nhõm.
Lần đầu đến đây, kết thêm bạn bè thì chỉ lợi chứ hại. Mà bảo vệ tuy qua vẻ bình thường, nhưng ngày nào cũng gác ở cổng, phụ trách tuần tra trong Cục, chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng lọt tai – là thích hợp nhất để dò hỏi tin tức.