Lương Thanh Thanh ngoan ngoãn gật đầu. Thực cô cũng định thế.
Chuyện hoang đường khiến mấy ngày đó, mỗi khi thấy Phạm Diên Hành, cô đều kìm mà lén kẹp chặt hai chân . May mà động tác nhỏ ai phát hiện, nếu cô thật sự chỉ độn thổ.
Thời gian thấm thoát trôi qua, đến ngày lên tỉnh báo danh. Sáng sớm, cả nhà ăn cơm xong, Mã Tú Chi vẫn thấy yên tâm, dặn dò Lương Quân Cường đường chăm sóc cho Lương Thanh Thanh, mới cùng những khác .
Họ cũng đưa Lương Thanh Thanh lên tỉnh, nhưng cả nhà theo rõ ràng thực tế. Cân nhắc một hồi, cuối cùng vẫn quyết định cử Lương Quân Cường – khỏe mạnh nhất nhà – thể xách đồ, bảo vệ em gái. Quả là vẹn cả đôi đường.
Việc vốn dĩ nên do Phạm Diên Hành đảm nhận, nhưng mấy ngày nay thực sự rảnh. Xã bên cạnh lò một mẻ gạch đỏ mới, tranh thủ mua ngay, nếu chậm sẽ đợi đến đợt .
Mà mua còn mượn xe kéo của thôn để vận chuyển về, mất bốn năm ngày thì xong.
Bản kiên quyết đòi đưa cô, nhưng Lương Thanh Thanh từ chối. So với chuyện đưa tiễn, cô thấy lo sửa nhà cho xong còn thiết thực hơn.
Sáng sớm se lạnh, Lương Thanh Thanh mặc áo khoác mỏng, Lương Quân Cường. Nhờ kinh nghiệm huyện tập huấn, cô mang theo ít đồ hơn, chỉ chọn những vật dụng cần thiết.
Bốn túi hành lý lớn, Lương Quân Cường một tay xách hai cái, nhấc lên nhẹ như .
Giờ đều , đường xá vắng vẻ, gặp mấy ai. Lương Thanh Thanh ung dung bước lên xe, tìm chỗ thoải mái nhất. Lương Quân Cường bên cạnh như một pho tượng, trông phấn khích thấy rõ, cứ liên tục kéo cô chuyện.
“Em gái, em xem tỉnh thành trông như thế nào nhỉ? Anh từng tới đó bao giờ.”
“Em cũng từng đến.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/70-nguoi-dep-lam-tinh-om-lay-dai-lao/chuong-295-a.html.]
“Nghe nhà ở đó cao hơn cả huyện , đường xá rộng rãi hơn nữa.”
Lương Quân Cường mặt mày đầy khao khát, thao thao bất tuyệt kể những gì tìm hiểu . Nhìn em gái, ánh mắt rực sáng. Nhờ cô, như mới cơ hội lên tỉnh mở mang tầm mắt. Phải , trong thôn còn khối đến huyện còn từng tới!
Hai em chuyện rôm rả, cuối cùng xe cũng lắc lư tới huyện thành. Họ dám chậm trễ, lập tức đến bến xe, đưa giấy giới thiệu ở quầy vé, nhận vé tìm xe, giành hai chỗ cạnh .
Lương Thanh Thanh cạnh cửa sổ, Lương Quân Cường bên cạnh.
Từ huyện lên tỉnh mất hơn bốn tiếng. Ban đầu Lương Thanh Thanh còn trò chuyện với , về mí mắt díp , cô tựa cửa sổ lúc nào .
Khi tỉnh , xe đến nội thành tỉnh. Cô xoa cổ ngó cảnh vật bên ngoài. như Lương Quân Cường , nhà cửa ở đây cao hơn hẳn huyện, thậm chí cả nhà sáu, bảy tầng, đường xá rộng rãi sạch sẽ. Xe đạp vốn là thứ hiếm ở huyện, mà ở đây chạy đầy đường.
Lương Thanh Thanh còn thấy vài chiếc xe con sang trọng lướt qua xe khách, khiến hành khách xe ngoái . Lương Quân Cường thì gần như thò cả đầu ngoài để cho rõ.
Lương Thanh Thanh sang trai, ngờ phản ứng của lớn .
Ánh mắt cô quá sắc, Lương Quân Cường chằm chằm đến phát ngượng, gãi mũi trừ, giải thích:
“Hồi nhỏ từng theo lên huyện bán trứng, thấy xe con một , nên là…”
Nghe , Lương Thanh Thanh khẽ ngẩn , đó mím môi nhẹ:
“Em cũng gặp mấy , chỉ là cách giả vờ thôi.”