“Hôm nay nghỉ, tập huấn. Dì Phượng mời tới nhà ăn cơm nên em mới đến đây.”
“Bên ngoài nắng lắm, hai đứa nhà chuyện tiếp. Bạn trai con đến thì ở ăn cơm luôn nhé, hôm nay nhà dì mua nhiều đồ ăn lắm, dư sức cho cả nhà.”
Lý Thanh Phượng đôi trẻ tình cảm ngọt ngào, nhớ đến quá khứ của , khỏi bật che miệng.
Lời mời nhiệt tình như khiến họ thể từ chối. Dù hai cũng tranh thủ chút thời gian riêng tư, nhưng khi , cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.
“Vậy bọn cháu xin phép ạ.”
Lương Thanh Thanh thuận tay nhận lấy bánh trái và hoa quả trong tay Phạm Diễn Hành, nhét tay Tú Nhi. Con bé tay nhỏ ôm xuể, Lương Thanh Thanh liền đỡ thêm phía , đó mỉm với Lý Thanh Phượng vẫn còn kịp phản ứng:
“Dì Phượng, trẻ con ăn nhiều trái cây sẽ chóng lớn ạ.”
Nói đồ cũng trao tay xong, Lý Thanh Phượng là lớn, giờ từ chối thì cũng tiện. Trong lòng thầm than cô bé khéo léo mà cũng cứng rắn thật, cuối cùng chỉ đành yên lặng nhận lấy tấm lòng của họ.
Nghĩ liền bật :
“Để dì bảo ba nó rửa sạch mang cho cùng ăn.”
“Vâng ạ.”
“Thôi, nhà , nắng gắt quá.”
Chờ hết, dì Phượng mới gọi chồng là Mậu Lâm đến gần, móc từ túi áo một ít tiền và phiếu, dặn:
“Bây giờ mua cho em một hộp sữa bột, lát nữa pha cho uống.”
Chú Mậu Lâm xưa nay lời vợ răm rắp, nhận tiền là vội vã rảo bước ngoài.
Nhìn theo bóng chú khuất dần, Lý Thanh Phượng mới thở phào nhẹ nhõm, tranh thủ hái thêm mấy quả ớt bếp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/70-nguoi-dep-lam-tinh-om-lay-dai-lao/chuong-270-a.html.]
Bên , bốn trong phòng khách chỉ lặng lẽ , khí phần ngượng ngùng. May Tú Nhi lanh lẹ, chia kẹo mạch nha cho , phá vỡ sự im lặng.
“Gần đây em học vất vả ? Nhìn em...”
Phạm Diễn Hành tới lui nhưng nỡ chữ “gầy”. Vì thật , Lương Thanh Thanh hề gầy chút nào.
Lương Thanh Thanh ngượng ngùng c.ắ.n một miếng kẹo, trừ:
“Cũng bình thường thôi, thầy cô ở đó đối xử với bọn em lắm.”
Chế độ ăn ở Đài Phát thanh hơn ở thôn Đại Bình nhiều, ngày nào cũng thịt cá. Đừng là gầy, Thanh Thanh còn cảm thấy phần tròn . Cô lén véo má một cái, vẫn mũm mĩm như cũ, mới yên tâm.
Ánh mắt Phạm Diễn Hành vẫn dõi theo cô rời. Cô gì đều để ý thấy. Nhìn thấy hành động nhỏ đó, môi khẽ cong lên, ánh mắt sâu thẳm. thể tiếp tục nhắc tới chuyện , nếu cô nàng nổi giận mất. Thế là nhanh chóng chuyển chủ đề:
“Có ai bắt nạt em ?”
Nghe hỏi , Lương Thanh Thanh lập tức chuyện để !
Tức tối nhét nốt miếng kẹo miệng, miệng còn ngậm đồ nên lời chút ú ớ. Hơn nữa cô đang kích động nên Phạm Diễn Hành chỉ loáng thoáng, càng càng nhíu mày.
Hoàng Nhã Lệ nãy giờ vẫn im thin thít, giờ thấy Lương Thanh Thanh bắt đầu mách lẻo thì nhịn nữa, liền nhảy kể hết chuyện. Tuy thêm chút "gia vị" để câu chuyện thêm hấp dẫn, nhưng chung cũng sai lệch mấy.
Hắt nước, c.h.ử.i mắng...
Mấy từ lọt tai khiến sắc mặt Phạm Diễn Hành tối sầm, hai tay siết chặt thành nắm đ.ấ.m đặt đầu gối, khớp ngón tay kêu “rắc” một tiếng, nhíu mày, trầm mặc hồi lâu.
“Chuyện để lo. Em cứ yên tâm học hành .”
Lương Thanh Thanh sửng sốt. Không ngờ Diễn Hành mặt. Cô chỉ định nũng nịu một chút, kiếm chuyện để , ai ngờ thật sự xử lý Hồ Bội Vân .