“Thôi , đừng đùa kiểu đó với nữa.”
Bà Điền tất nhiên dám cãi, đưa tay lau mồ hôi trán (dù rõ ràng mồ hôi ), thấy Lương Thanh Thanh dễ dỗ, bèn vội kiếm cớ choáng đầu cần hóng gió cho tỉnh ngoài .
Mọi chứng kiến bộ cuộc đối đáp, nhớ tới danh tiếng “ dễ chọc” của Lương Thanh Thanh trong vùng, nên dù chỗ cạnh cô là vị trí thì cũng chẳng ai dám .
Lương Thanh Thanh khoái chí vì rộng rãi, bung ô , tò mò trái . Đây là đầu tiên cô máy cày, tuy bằng xe sang thật, nhưng cũng là một trải nghiệm mới mẻ.
"Xe thôi, vững ."
"Rồi!"
Giữa những tiếng đáp , chiếc xe cày phát tiếng nổ máy chói tai, bắt đầu lăn bánh hướng về huyện thành.
Từ thôn Đại Bình đến huyện Phúc Tân mất hơn một tiếng xe cày. Trời sáng rõ nóng hầm hập, dù che ô, Lương Thanh Thanh vẫn cảm thấy nóng nực khó chịu, đầu óc choáng váng, buồn ngủ rũ rượi.
Cô rúc một góc, n.g.ự.c nặng trĩu như đè bởi tảng đá, chỉ thể nghiêng đầu hàng cây bên đường lướt qua, màu xanh ít nhiều cũng giúp mắt dịu phần nào.
Thật cô say xe, nhưng xóc nảy liên tục gần nửa tiếng con đường núi quanh co thì ai mà chịu nổi? Cô đang định lên tiếng bảo tài xế dừng thì bỗng cảm thấy tấm sắt yên ắng hẳn .
"Tri thức Phạm? Cậu cũng thành ? Sao đợi xe, bộ mệt lắm đó."
"Có việc ghé công xã sớm, vội đưa tài liệu cho bí thư chi bộ nên bộ luôn."
Giọng quen thuộc khiến Lương Thanh Thanh dù đang mệt lả cũng cố mở mắt .
“...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/70-nguoi-dep-lam-tinh-om-lay-dai-lao/chuong-27-a.html.]
Đây là câu duy nhất cô lúc . Cô thiếu nợ gì ? Sao nào chật vật, lúng túng nhất đều đụng ?
Hôm nay lẽ vì việc nên ăn mặc chỉn chu hơn thường ngày: áo sơ mi trắng, quần tây xám, lịch sự mà gọn gàng.
Dáng cao ráo, vóc dáng chuẩn chỉnh, lên xe thu hút ánh . Vẻ cao lớn mạnh mẽ khiến cảm giác: nên cái xe cày cũ kỹ , mà ở đỉnh tòa nhà văn phòng lộng lẫy nào đó mới đúng.
Gương mặt thanh tú, đường nét rắn rỏi, lông mày đen đậm, hàng mi dài và dày, sống mũi cao, mũi lấm tấm mồ hôi, môi mỏng khẽ mím – tất cả toát lên vẻ lạnh lùng, xa cách.
Có câu gì đó đại loại là: trai mặc vest chẳng khác nào nam thần, đủ sức đ.á.n.h gục hội mê trai .
Lương Thanh Thanh – một tự nhận "mê trai " – thừa nhận câu đúng... nhưng đúng là cô " đ.á.n.h gục" vì tức chứ vì mê!
Không so sánh thì tổn thương. Anh sạch sẽ thơm tho, còn cô thì lấm lem luộm thuộm, tức mới lạ!
lúc cô đang nghiến răng tức tối thì đôi mắt sâu thẳm bất chợt về phía cô. Khi chạm ánh mắt , khẽ cong môi , giống như hình trăng non.
Thấy rõ sự đổi nét mặt , Lương Thanh Thanh chống tay lên trán suy nghĩ, nhưng thật sự đoán : rốt cuộc là nhạo cô, là vui mừng khi gặp quen?
Cô cảm thấy chắc chắn là cái đầu tiên! Tên mà thể ý với cô ? Không chế giễu mặt là nể mặt lắm !
Nghĩ , cô lập tức nhắm tịt mắt , kéo thấp ô xuống.
"Nhường đường chút, với."
“Phạm tri thức, nếu thì ngoài . Bên còn chỗ…” Có bụng nhắc nhở, nhưng nghĩ đến “chiến tích” đó của Lương Thanh Thanh, lời định bỗng nghẹn trong cổ họng.