"Hôm nay ăn gì thế ạ?"
"Yên tâm , rượu ngon món ngon đủ cả!"
Nhà chị Phượng khá xa đài phát thanh. Ba chuyện ríu rít, chẳng mấy chốc tới đầu ngõ. Có mấy đứa trẻ chừng vài tuổi đang gốc cây chăm chú kiến tha mồi.
"Tú Nhi, bố con về ?"
Lý Thanh Phượng nhanh chân bước tới, bế bổng một bé gái đang xổm đất. Bé buộc hai b.í.m tóc, mặt tròn trĩnh, đôi mắt to tròn long lanh, cực kỳ đáng yêu.
"Về ạ!"
Tú Nhi đáp, tay còn định túm tóc .
Lý Thanh Phượng né tránh tay con gái:
"Con chơi ở đây về nhà chơi với hai chị?"
Lúc , Tú Nhi mới để ý đến hai cô gái theo , ánh mắt lập tức sáng lên. Bé Lương Thanh Thanh một lúc, sang Hoàng Nhã Lệ, bất ngờ ngượng ngùng vùi mặt lòng .
"Tú Nhi nhận chị nữa ?"
Hoàng Nhã Lệ bước tới, lấy ngón tay chọc nhẹ má phúng phính của bé.
Nghe câu đầy oan ức, Tú Nhi lập tức ôm chầm lấy cánh tay cô, giọng ngọt như mía lùi:
"Chị Nhã Lệ!"
"Ôi trời ơi!"
Hoàng Nhã Lệ sự đáng yêu tan chảy, ôm luôn Tú Nhi lòng, bước tới giới thiệu:
"Đây là chị Thanh Thanh của con đấy!"
Lương Thanh Thanh lấy từ túi một viên kẹo sữa Thỏ Trắng, mỉm dịu dàng:
"Nào, ăn kẹo nào."
Tú Nhi theo bản năng , thấy Lý Thanh Phượng gật đầu mới rụt rè vươn tay nhận viên kẹo, nũng nịu cảm ơn:
"Cảm ơn chị Thanh Thanh ạ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/70-nguoi-dep-lam-tinh-om-lay-dai-lao/chuong-267-a.html.]
Vẻ đáng yêu khiến Lương Thanh Thanh nhớ đến cháu trai nhỏ ở nhà. Cô nhịn , đưa tay xoa đầu bé, nở nụ rạng rỡ, mắt đen láy lấp lánh như hoa xuân:
"Không cần khách sáo ."
"Vào nhà thôi."
Nhà Lý Thanh Phượng ở cuối ngõ, là căn nhà cấp bốn nhỏ xinh sân , trồng đủ loại rau xanh tươi mát.
Vừa sân, một đàn ông từ trong nhà bước . Anh mặc áo sơ mi xám, quần đen, tóc ngắn, đeo kính, dáng trung bình, vẻ mặt nhã nhặn nhưng phần rụt rè, rõ ràng là chủ nhà mà căng thẳng hơn cả hai vị khách.
"Chào hai cô, là Dương Mậu Lâm, chồng đồng chí Lý Thanh Phượng."
Dương Mậu Lâm nắm chặt tay, xong liền sang vợ, thấy cô trừng mắt liếc mới giật nhớ , vội vàng :
" pha , mời hai cô nhà, cứ tự nhiên như ở nhà nhé."
Nói xoay chạy biến bếp.
Lý Thanh Phượng chỉ lườm chồng mấy cái, vẻ mặt bất lực mà buồn .
“Hai em đừng để ý, chồng chị tính cách vốn , khi cả ngày chẳng mấy câu, hôm nay nhiều như thế là khó lắm .”
Lý Thanh Phượng đưa khách nhà cằn nhằn. Tuy miệng than phiền, nhưng ánh mắt tràn ngập ý .
Thanh Thanh và Nhã Lệ liếc , trong ánh mắt đều mang theo một tia đồng cảm ngầm hiểu, ai lên tiếng.
Phòng khách bài trí đơn giản mà gọn gàng: mấy chiếc ghế đẩu, một bàn tròn lớn, bên tường là chiếc tủ cao với chiếc radio đặt , góc nhà còn cả máy may phủ vải tránh bụi.
Có thể thấy nhà Lý Thanh Phượng sống cũng khá giả ở thị trấn .
Thanh Thanh chỉ liếc sơ qua thu ánh mắt về, ngược để tâm đến Tú Nhi đang cạnh. Cô bé vẻ lâu gặp lạ nên cứ trộm liếc cô, đôi mắt to tròn long lanh, chớp chớp như hút hồn khác.
“Nó thích những chị gái xinh đấy.”
Lý Thanh Phượng để ý thấy, nhịn trêu:
“Lần đầu tiên Nhã Lệ đến nhà chị cũng đấy.”
“ giờ mới nên quên cũ !”
Nhã Lệ giả vờ đau lòng, ôm n.g.ự.c bộ rên rỉ.