Vẻ khó mà diễn tả thành lời, mang theo một nét lười nhác quyến rũ.
Đáng chú ý nhất vẫn là khuôn mặt —kiều diễm, kiêu kỳ, giống như hoa mẫu đơn nở rộ giữa mùa xuân, sắc màu rực rỡ, xinh mê hoặc.
Nhân viên nam bàn đột nhiên bật dậy, vẻ mặt hưng phấn Lương Thanh Thanh ở cách gần trong gang tấc. Hơi thở dồn dập như thể trúng độc đắc, chỉ thiếu nước nhảy cẫng lên mà thôi.
Sau khi cố gắng kiềm chế cảm xúc, Đinh Vĩ lau tay áo sơ mi trắng mới đưa tay về phía cô, giọng run run đầy kích động:
"Đồng chí Lương, chào cô, lâu gặp."
Đã lâu gặp?
Trái ngược với sự phấn khích của Đinh Vĩ, Lương Thanh Thanh thoáng ngẩn . Vẻ mặt cô vô cùng bình tĩnh, chỉ điều đôi mày nhíu . Không tỏ rõ cảm xúc, cô cẩn thận quan sát đàn ông mặt từ đầu đến chân, nhưng trong đầu vẫn trống rỗng.
Cô là ai. Làm như thể họ thiết lắm .
đột nhiên, trong đầu cô lóe lên một ý nghĩ khiến mắt trợn to.
Người chẳng lẽ là “ tình cũ” của nguyên chủ?!
ngay đó, cô phủ nhận ngay suy nghĩ . Theo nguyên tác, nguyên chủ say mê Tô Tân Xuyên đến như , thể nào lén lút qua với khác . Hơn nữa, trong truyện cũng hề nhắc đến chi tiết !
Lương Thanh Thanh vô thức nghiêng đầu liếc Phạm Diễn Hành, thấy mặt đen sì, đang chằm chằm bàn tay Đinh Vĩ đang đưa , khóe môi nhếch lên trông đáng sợ.
Không nghi ngờ gì nữa, nếu cô dám nắm tay khác mặt , thì , chỉ cần để bắt cơ hội, chắc chắn sẽ khiến cô khốn đốn một trận.
Dù gì thì Phạm Diễn Hành cũng là kiểu rừng ghen tuông, bên ngoài gì nhưng trong lòng thì ghi nhớ rõ ràng. Chờ thời cơ chín muồi, nhất định sẽ tìm cách "ăn" từ cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/70-nguoi-dep-lam-tinh-om-lay-dai-lao/chuong-251-a.html.]
Nói trắng , chính là kiểu : trả thù mười năm muộn.
Lương Thanh Thanh dĩ nhiên sẽ vì một xa lạ mà tự chuốc lấy phiền phức, nên giả vờ như thấy bàn tay , chỉ nghiêng đầu ngạc nhiên hỏi:
"Đồng chí, chúng từng gặp ?"
Đinh Vĩ cũng thấy hổ, lập tức rụt tay về, mặt biến sắc :
"Có thể cô nhớ, đây khi cô tới tìm chị Phượng, gặp cô."
Lời mơ hồ, dễ khiến khác hiểu lầm. thực tế, đó chỉ từ cửa sổ tầng hai lén thấy Lương Thanh Thanh trò chuyện với Lý Thanh Phượng gốc cây. Dưới ánh nắng, cô gái xinh như tinh linh, lập tức xông thẳng tim , từ đó thể quên .
Tiếc là miệng Lý Thanh Phượng kín như vỏ sò, hỏi thế nào cũng khai. Anh chẳng moi thông tin gì từ cô .
Vốn tưởng cả đời sẽ cơ hội gặp , ai ngờ may mắn đang chú ý trong cục chính là cô. là duyên phận ông trời ban tặng.
“Lương Thanh Thanh.” Đinh Vĩ thầm lặp cái tên trong lòng. Nghe thật .
Chỉ cần để ấn tượng, dối cũng chẳng .
"Ha ha."
Lương Thanh Thanh mà mắt . Cô trí nhớ , tất nhiên quên chuyện xảy ở đài phát thanh, thậm chí còn nhớ rõ. Vì cô và chị Phượng chỉ gặp hai , ngoài Nhã Lệ thì cô giao tiếp với bất kỳ ai. Cho nên lời của đàn ông , chắc chắn là bịa đặt. tại ?
Cô vô thức ngẩng đầu, ánh mắt chạm ánh mắt nồng nhiệt . Trong khoảnh khắc đó, Lương Thanh Thanh chợt hiểu , vô thức nhíu mày— thích cô?
theo lời , cộng thêm thì họ cũng chỉ mới gặp hai . Nhanh như thích ?