Lương Thanh Thanh thấy khóe miệng như sắp kéo đến mang tai, cũng nhịn cong môi.
Hôm nay ngày nghỉ, dù cả nhà họ Lương đưa cô thì đội trưởng cũng cho. Nếu ai cũng bỏ việc đồng áng thì lấy ai ? Vì , chỉ Mã Tú Chi và Phạm Diễn Hành tiễn cô.
Hai một trái một cạnh cô. Phạm Diễn Hành che ô cho cô, lấy từ trong gói một hộp sắt tròn gói mắt. Anh mở nắp, lấy một chiếc bánh phước màu vàng sữa, ngon, hợp cảnh.
"Nếm thử ?"
Hôm qua Hồng Vĩ thành việc, Phạm Diễn Hành nhờ lấy giúp gói đồ. Bên trong là đủ thứ đồ ăn vặt, đồ chơi nhỏ từ Bắc Kinh – những thứ con gái thích, mà cũng là những thứ cô thích.
Tối qua, khi bất ngờ thấy những "đặc sản quê nhà" quen thuộc hoặc xa lạ từ kiếp , Lương Thanh Thanh thực sự ngạc nhiên. Cô chuẩn những món từ khi nào. đúng là, những món quà chuẩn chu đáo bao giờ cũng cảm động hơn bất kỳ món quà đắt tiền nào. Trái tim cô mềm nhũn như bún.
Phạm Diễn Hành thật sự thể chê – dường như dốc hết tâm tư để chiều cô.
Nếu cứ thế mãi… Có lẽ một ngày nào đó cô sẽ kiềm mà sa thật.
Nhìn chiếc bánh phước to bằng bàn tay, cô thu hồi suy nghĩ, đề nghị:
"Em ăn hết, chia ăn nhé."
"Được."
Phạm Diễn Hành bẻ đôi, đưa một nửa cho cô, đó đưa nửa còn cho Mã Tú Chi.
Cảnh tượng lọt hết mắt những xung quanh. Họ chằm chằm chiếc bánh phước thơm lừng, nuốt nước miếng, sang hai kề , tư thế mật. Những mẫn cảm lập tức ngửi thấy mùi "gì đó", liếc mắt đầy ẩn ý, nửa đùa nửa thật hỏi:
"Lương tiểu và Phạm tri thức tình cảm ghê, tri thức nhà thì ngày nào cũng nhốt trong phòng, chẳng một câu. Không giống Phạm tri thức, hào phóng dễ gần thế , thật khiến ghen tị."
Một câu hai nghĩa, rõ ràng là đang dò xét.
Lương Thanh Thanh nhạt, liếc , dùng một câu chặn :
"Đương nhiên , nếu hào phóng, dễ gần thì em quen ."
Lời , ánh mắt Phạm Diễn Hành lập tức sâu thêm, khóe môi chỉ thiếu điều nhếch đến tận trời. Cái lưng vốn đang tựa lười biếng thành xe cũng bất giác thẳng lên.
Cảm giác , chỉ thể dùng một chữ —— Sướng!
Ngay câu , cả máy kéo bùng nổ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/70-nguoi-dep-lam-tinh-om-lay-dai-lao/chuong-246-a.html.]
"Trời ơi, chuyện gì thế? Sao gì hết?"
"Không chỉ , cũng gì. còn định đến nhà họ Lương xin cưới con trai cả của , giờ thì , chậm một bước Phạm tri thức hớt tay !"
"Ai mà ngờ chứ, Lương Thanh Thanh lên tỉnh, chắc gì còn đến bọn ."
trong thôn, khó khăn lắm mới một bông hoa xinh năng lực, ai cũng định "tiêu thụ nội bộ". Thế mà một tri thức từ nơi khác đoạt mất. Mọi tức đến nghiến răng, chỉ hận thể xông lên lột da Phạm Diễn Hành ngay tại chỗ.
“Tú Chi, chuyện là thật ? Cô và ông Lương đều đồng ý ?”
Vẫn còn cam lòng, sang hỏi Mã Tú Chi. So với Lương Thanh Thanh, lời của bậc cha như bà rõ ràng sức nặng hơn. Ai nấy đều nghĩ , ánh mắt đổ dồn Mã Tú Chi, mong sẽ một câu trả lời khác.
kết quả khiến thất vọng.
Chỉ thấy Mã Tú Chi thản nhiên gật đầu:
“Hai đứa nó gặp mắt . Giờ ai cũng ủng hộ hôn nhân tự do, bọn trẻ tự quyết, chúng là lớn cũng chẳng ý kiến gì.”
Thái độ của bà quá rõ ràng. Hỏi thêm cũng vô ích. Dù cam lòng đến , cũng đành im lặng. So với nửa đoạn đường đầu đầy náo nhiệt, nửa chặng đường trở nên im ắng lạ thường.
Ngoài tiếng máy kéo rền vang, chỉ còn tiếng trò chuyện thưa thớt của Lương Thanh Thanh và vài xung quanh.
Khi đến huyện, lượt xuống xe. Tuy đều việc , nhưng ai vội rời , mà sang một bên, dõi mắt Lương Thanh Thanh và những cùng tay xách nách mang túi lớn túi nhỏ, rảo bước về phía Đài phát thanh.
Thực , xe còn mấy thanh niên trí thức khác cũng chọn phát thanh viên, kỹ thuật viên. so với nhóm từ tỉnh về, những đến từ làng quê như họ chẳng ai để ý tới, gần như "tự động bỏ qua".
Đôi khi hiện thực tàn khốc đến – cũng chính là lý do khiến nhiều bất chấp tất cả, tìm cách vươn lên.
Vì cách từ các thôn tới huyện giống , Đài phát thanh quy định thời gian báo danh là 12 giờ trưa.
Khung giờ với ở thôn Đại Bình thì thoải mái. Tuy nhiên, Mã Tú Chi vốn lo xa, định đưa con gái chuyến sớm nhất lên huyện. Phải đến khi Lương Thanh Thanh hết lời can ngăn, bà mới chịu .
“Đi sớm cũng chỉ chờ cửa, chẳng thà đến đúng lúc còn hơn.”
Nhờ , lúc họ tới nơi, cổng Đài phát thanh đông nghẹt . Có cả phát thanh viên, kỹ thuật viên đến báo danh, nhưng phần đông vẫn là nhà cùng.
Ai nấy đều cố ý chọn mặc bộ đồ tươm tất nhất, dáng vẻ chỉn chu, lưng thẳng tắp, sợ coi thường. hành vi cử chỉ thì vẫn giấu nổi vẻ căng thẳng, lúng túng nơi đất lạ.