Lương Thanh Thanh chỉ liếc một cái .
là xui xẻo, bao nhiêu tham gia mà chung nhóm với Đinh Ái Hà? Cái miệng cô chắc sẽ yên cho đến khi nhóm bắt đầu phỏng vấn.
Không thấy phản ứng, Đinh Ái Hà tức giận dậm chân, c.ắ.n môi , hừ lạnh:
“Để xem lát nữa cô lóc chạy về nhà thế nào. Người nhà quê thì bản thảo cái gì chứ, chắc đến mấy từ khó cũng nổi?”
“Chỉ dùng tay chân như đồ man rợ mà cũng mơ phát thanh viên, thật là buồn .”
“Không lấy gan mà đăng ký.”
Lần Đinh Ái Hà khôn hơn, nhà họ Lương đang xa nên dám to, chỉ dám lầm bầm. đúng ở chỗ, Lương Thanh Thanh chỉ cách cô một nên những lời lẩm bẩm – từng câu từng chữ – đều lọt hết tai.
Lương Thanh Thanh xoa xoa tai, thản nhiên phớt lờ lời của Đinh Ái Hà. Cô để những kẻ liên quan phá hỏng một ngày quan trọng như thế . Hơn nữa, ở đây nhiều cùng tham gia đăng ký, chỉ riêng cô là " nhà quê". Thể nào cũng sẽ nhịn mà tay cô trừng trị cô .
Quả nhiên, ngay giây tiếp theo, đẩy mạnh lưng Đinh Ái Hà khiến cô loạng choạng suýt ngã. Ở nông thôn đất bùn, nếu mà ngã xuống, chiếc áo sơ mi trắng chắc chắn sẽ lấm lem.
Đinh Ái Hà trợn tròn mắt, định mắng thì đúng lúc chạm ánh mắt đó. Lửa giận trong lòng cô lập tức nguội một nửa, tức dám gì, chỉ c.ắ.n môi, im lặng.
"Mắng cái gì trong miệng thế? Người thành phố thì ghê gớm lắm ? Còn bắt đầu phỏng vấn mà nguyền rủa khác ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/70-nguoi-dep-lam-tinh-om-lay-dai-lao/chuong-226-a.html.]
Người đó chẳng thèm hạ giọng, khiến xung quanh đều ngoái .
"Bây giờ cô cũng là nhà quê ? Không nhà quê thì thành phố ăn cơm kiểu gì? Ăn cơm mà còn c.h.ử.i , đúng là vô liêm sỉ. Còn nữa, nhiều đang tranh thủ luyện tập, cô phiền đến họ , ?"
Lương Thanh Thanh , thấy lên tiếng để tóc ngắn ngang vai, dung mạo thanh tú. Chiếc áo sơ mi trắng cô sạch sẽ, là đồ mới may, điều kiện gia đình chắc chắn tệ. Trong làng ít đeo kính, cô lục trí nhớ một chút, liền nhớ .
Con gái út của bí thư thôn Chu Dũng Khang – Chu Lệ Lan, mới mười bảy tuổi, nghiệp phổ thông. Thành tích học tập luôn đầu, là niềm tự hào của nhà họ Chu. Chỉ tiếc, đến kỳ thi nghiệp thì phát huy , lỡ mất cơ hội đại học công – nông – binh. Cô bé ròng suốt nửa tháng mới chịu khỏi nhà.
Nghe nhà họ đang xoay xở để xin suất giới thiệu của xã, hoặc tìm đường cho cô việc trong thành phố. Không ngờ hôm nay đến đây để phỏng vấn phát thanh viên?
Lương Thanh Thanh ít tiếp xúc với Chu Lệ Lan, thuộc kiểu gặp đường cũng chào. Bây giờ thấy cô mặt giúp , bất ngờ, cũng chẳng lạ lắm. Có điều, lời của Đinh Ái Hà rõ ràng vô tình đ.â.m trúng nỗi đau trong lòng Chu Lệ Lan.
" ý đó, cũng cô..."
Đinh Ái Hà rõ ràng cũng nhận điều , ánh mắt sợ hãi tủi Chu Lệ Lan, định giải thích. Chu Lệ Lan định lãng phí thời gian cho cô , chỉ lạnh lùng trừng mắt một cái:
" mặc kệ cô ý gì, ngậm cái miệng cho !"
Câu dứt, Đinh Ái Hà càng thêm ấm ức, nhưng dám phản bác lấy một lời. Cô dây Chu Lệ Lan – chị đều dễ chọc, còn một ông bố chức to. Nếu cô ghim thì chẳng khác nào tự rước họa .