"Ừm, còn nữa."
Giọng phổ thông của chuẩn, thỉnh thoảng cố ý đổi sang giọng đặc sệt Bắc Kinh mà cô thích, đan xen giữa nghiêm túc và trêu chọc, như một bữa tiệc chỉ dành cho đôi tai cô.
"Năm nay mười chín tuổi... Ối! Đừng c.ắ.n em mà! Em đang trả lời nghiêm túc!"
Lương Thanh Thanh theo phản xạ xoa tai cắn, lùi về thì suýt ngã khỏi đùi . May mà Phạm Diễn Hành phản ứng kịp, vòng tay qua eo kéo cô . Hai càng dính chặt hơn, mũi kề mũi, thở hòa .
"Trả lời thì phạt, chúng thỏa thuận mà, đúng ?"
Bàn tay xương xương của Phạm Diễn Hành đặt lên eo cô, tỉ mỉ cảm nhận đường cong mềm mại, đầu ngón tay khẽ chạm làn da lộ lớp áo, lập tức khiến cơ thể trong lòng khẽ run lên.
Anh khẽ , thành công khiến Lương Thanh Thanh đỏ mặt, hổ đến mức giận dỗi, túm lấy tai , giọng tuy sắc nhưng vì kiêng dè trong nhà nên dám to:
"Em đang nghiêm túc trả lời, là c.ắ.n em ! Hết là do !"
Hai tất nhiên dám gì quá lố ngoài phòng khách. Sau khi Mã Tú Chi và rời , họ lén chui phòng Lương Thanh Thanh. Cô thậm chí còn dụ đồng ý cái gọi là “quy tắc” của phỏng vấn.
"Mỗi chuyện một nẻo. Anh là phỏng vấn, quyền đặt quy tắc."
Phạm Diễn Hành nhướng mày, đầu ngón tay trượt dọc theo vạt áo cô, cảm giác thô ráp do vết chai tay càng khiến hô hấp cô trở nên nặng nề.
Lúc Lương Thanh Thanh chẳng còn tâm trí mà để ý cái gì bá đạo , chỉ gật đầu lia lịa, giọng mềm nhũn, nũng nịu, thở hổn hển cam chịu:
"Vậy... phạt em ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/70-nguoi-dep-lam-tinh-om-lay-dai-lao/chuong-222-a.html.]
Chỉ cần ngón tay đủ khéo, thì cởi cúc áo sẽ phát tiếng động nào cả.
Lương Thanh Thanh mơ màng nghĩ, áo khoác bung , vắt khuỷu tay. Cô mặt đỏ, cổ đỏ, cả như phủ lên sắc hồng phấn của hoàng hôn, từng bước một chiếm giữ. Trong đầu chỉ những hình ảnh mập mờ.
"Tiếp tục , tự giới thiệu mới chỉ là câu hỏi đầu tiên."
Cô ư ử vài tiếng, chẳng thể nên lời. Môi c.ắ.n chặt, chỉ sợ sơ sẩy để phát những âm thanh hổ. Phạm Diễn Hành dường như cũng chẳng thực sự cô tiếp tục tự giới thiệu. Anh chậm rãi mà mạnh mẽ siết lấy tay cô, mười ngón tay đan chặt, ép lên tấm drap giường nhăn nhúm. Những nụ hôn vụn vặt rời khỏi mép giường, dần đến khóe môi cô.
Mái tóc đen từ lúc nào xõa dài ngang eo, nổi bật làn da trắng nõn, tăng thêm vẻ tương phản đen – trắng rõ rệt.
Vài giọt nước mắt vương nơi khóe mắt càng khiến cảnh tượng thêm ám .
Trời gần tối, bên ngoài bất chợt đổ mưa rào. Tiếng mưa ào ào che lấp những âm thanh mật đang vang lên tấm màn trắng.
"Mưa to thật."
Mã Tú Chi cúi xuống vỗ vỗ ống quần ướt sũng, ngó đầu phòng khách. Trời nhá nhem, trong phòng bật đèn, nên chẳng thấy rõ bên trong là cảnh gì.
"Sao hai đứa bật đèn?"
Bà lẩm bẩm một câu, gấp ô đưa cho Lương Quân Cường, dặn đem trả ô. Mỗi nhà đều chỉ vài chiếc ô, nhà họ mượn mất ba cái, nếu nhà Lương Học Phú cần ngoài tối nay, hoặc sáng mai trời còn mưa thì bất tiện.
Lương Quân Cường gật đầu, cũng theo hướng ngó phòng khách, sang phòng Lương Thư Cường. Mơ hồ thấy tiếng chuyện, nhưng rõ ràng lắm.
Xem cả và em gái đều đang nỗ lực tranh suất Đài phát thanh. Giai đoạn việc lớn việc nhỏ trong nhà, cái gì giúp thì sẽ giúp. Sau khi suy nghĩ xong, Lương Quân Cường cầm ô nhà , chạy ngoài mưa.