Mã Tú Chi hít sâu một , chậm rãi kể bộ sự việc. Đến khi dứt lời cuối cùng, khí tại hiện trường lặng như tờ.
“Nhà thể chia, chia cái gì mà chia? thật, chuyện rõ ràng là nhà họ Hoàng chuyện gì, liên quan gì đến Quân Cường. Đuổi con đàn bà ăn cháo đá bát đó ngoài là xong. Tiền sính lễ chúng sẽ giúp đòi , tin bọn họ dám trả?”
Lương Học Phú nổi tiếng nóng nảy, bênh nhà. Lúc xong câu chuyện, ánh mắt Hoàng Thục Mẫn như rắn độc.
Mã Tú Chi và Lương Học Dũng im lặng , một lời nhưng cũng chẳng phản đối, rõ ràng là đồng tình với Lương Học Phú. Đã là đầu trong nhà lên tiếng như , khác càng dám thêm. Lương Thanh Thanh im tại chỗ, bên cạnh nổi lên một luồng gió, cô nghiêng đầu thì bắt gặp một ánh mắt sâu thẳm.
“Đừng bận tâm.”
Phạm Diễn Hành khẽ nhắc, Lương Thanh Thanh khẽ gật đầu. Vốn dĩ cô cũng chẳng định can dự chuyện . Còn Hoàng Thục Mẫn...
Cô thở dài, chỉ thể : gieo gió gặt bão.
Hoàng Thục Mẫn lưng Lương Quân Cường, từ đầu đến cuối dám lên tiếng, run rẩy, trán lấm tấm mồ hôi, ngón tay siết chặt lòng bàn tay, bấu đến mức gần bật máu, như thể chỉ thế mới khiến cô bình tĩnh .
Mọi chuyện giống như một giấc mơ. Cuộc hôn nhân từng tưởng là đẽ, chỉ trong chớp mắt trở thành một trò đùa bẩn thỉu. Mẹ chồng đuổi cô khỏi nhà, thậm chí tiếc chia gia sản.
Nghĩ những việc , Hoàng Thục Mẫn rõ với tính cách của Mã Tú Chi, chuyện đến mức thể cứu vãn. Giờ chỉ còn trông cậy Lương Quân Cường, tình cảm giữa hai vẫn còn, nhất định sẽ bỏ rơi cô ... nhất định là thế...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/70-nguoi-dep-lam-tinh-om-lay-dai-lao/chuong-214-a.html.]
Nghĩ kỹ thì, chia gia sản cũng tệ. Sau cô sẽ chủ một nhà, cô và Lương Quân Cường đều giỏi kiếm tiền, công điểm kiếm đều thể dùng để chăm lo cho gia đình nhỏ. Không còn Lương Thanh Thanh cản đường, cô tin sẽ !
Lương Thanh Thanh phát thanh viên, suốt ngày ở nhà bản thảo. Lúc đầu Hoàng Thục Mẫn còn nghĩ cô chí tiến thủ, sẽ thành công, cả nhà sẽ thơm lây nên cũng ủng hộ. mãi chẳng thấy tin tức gì, cô bắt đầu nghi ngờ Lương Thanh Thanh chỉ đang bịa chuyện để lười .
Giờ xảy chuyện thế , trong mắt Hoàng Thục Mẫn, Lương Thanh Thanh chính là “ chổi”. Từ lúc mới gả đến, cô cảm thấy hai hợp, giờ thì đúng là . Nếu cô , rơi bước đường ?
Hoàng Thục Mẫn che giấu cảm xúc, nước mắt rơi dài đôi mắt đỏ hoe. Cô lao đến, quỳ xuống cạnh Lương Quân Cường, nắm c.h.ặ.t t.a.y , như mưa:
“Quân Cường, em gì cả, thật sự ! Mẹ em gì với em...”
Nghe , Lương Quân Cường từ từ ngẩng đầu, hai vai rũ xuống, ánh mắt u tối vô hồn, khóe môi nhếch lên mang theo nỗi cay đắng khó . Giọng khàn đặc:
“Thục Mẫn, những lời em , những việc em ... liên quan đến chuyện em .”
Một câu khiến Hoàng Thục Mẫn c.h.ế.t lặng, tay buông thõng. Lương Quân Cường chỉ giật tay, cô giữ nổi, nắm nhưng ánh mắt lạnh lẽo của dọa lùi bước.
“Thục Mẫn, chúng dừng ở đây thôi.”
Lương Quân Cường cúi đầu, nắm c.h.ặ.t t.a.y thành nắm đấm. Trong ký ức, hình ảnh cô gái rạng rỡ dần phai mờ, đó là một gương mặt méo mó, hung dữ.