Cũng là con gái nông thôn, cô trắng trẻo và xinh đến thế?
Không rõ cô đó bao lâu, bao nhiêu. Khuôn mặt nhỏ nhắn giờ đen , sắc mặt vô cùng khó coi.
"Mẹ đồng ý, thì là đồng ý. Không hiểu tiếng ?"
Lương Thanh Thanh từng bước giữa sân, cạnh Mã Tú Chi. Cô cao hơn bà, nhẹ nhàng đặt tay lên vai . Trong nháy mắt, trái tim đang bất an của Mã Tú Chi chợt bình tĩnh .
Lúc Triệu Thúy Hoa tới, Lương Thanh Thanh vốn định xem, nhưng vì liên quan đến chuyện hôn sự của , cô – một cô gái xuất giá – tiện mặt, nên chỉ lặng lẽ trong phòng. Chỉ là càng , cô càng thấy bất thường, cuối cùng nhận đằng là cả một âm mưu.
"Bà cũng chúng là thông gia mà. Người ngoài rõ, chắc tưởng hai nhà mối thù truyền kiếp."
Cô khẩy:
"Bà chúng bắt nạt các , rốt cuộc là ai bắt nạt ai?"
"Hôn nhân là chuyện tự nguyện của cả hai bên. Dù nhà trai giàu đến , chúng từ chối rõ ràng. Các vẫn bám riết buông, còn đòi ép chúng đồng ý. Thế khác gì thổ phỉ địa chủ?"
"Con bé gì ? Đừng chụp mũ lung tung! Chúng đang bàn bạc đàng hoàng mà!"
Triệu Thúy Hoa giật thót, vội vàng chối bay chối biến. khi hồn , bà ngẩng cằm hừ lạnh:
"Đáng lẽ là các động tay động chân . Còn pháp luật ?"
"Nếu vì Thục Mẫn gả nhà các , thèm giới thiệu cho các mối hôn sự thế !"
Triệu Thúy Hoa đẩy Hoàng Thục Mẫn phía , đó ôm ngực, bộ đau khổ:
“ hết lòng hết vì các , cuối cùng nhận lấy kết cục như thế . Người chẳng đền đáp, đúng là xui tận tám đời!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/70-nguoi-dep-lam-tinh-om-lay-dai-lao/chuong-209-a.html.]
Lời vu khống trắng trợn khiến Mã Tú Chi tức đến mức lông mày giật liên hồi, bà chỉ thẳng mặt Triệu Thúy Hoa, kìm mà mắng:
“Đồ mặt dày! Hết lòng hết vì chúng ư? Vậy lúc đầu khi Hoàng Thục Mẫn bàn chuyện cưới hỏi với con trai thứ hai của , bà đột nhiên tăng tiền sính lễ? Giờ còn dám là vì chúng ?”
“ là nực !”
“…”
Triệu Thúy Hoa nghẹn họng, kịp gì thì Lương Thanh Thanh lên tiếng, tiếp lời Mã Tú Chi:
“Mối hôn sự như thế, bà gả con gái ? Sao để mấy cô cháu gái trong họ nhà bà lấy chồng? Một thể bỏ thêm tiền sính lễ như , tin bà vì hào phóng!”
“Chắc chắn uẩn khúc trong chuyện .”
“Mọi thử nghĩ xem, bây giờ tìm một gia đình khó đến mức nào. Ngay cả họ hàng thích còn chẳng giới thiệu nổi, chủ động tìm tới nhà thông gia, huống hồ còn là bên nữ tự ngỏ lời?”
“Bà mục đích gì, trong lòng bà tự rõ.”
Lương Thanh Thanh đấy, lý lẽ đầy đủ, khiến xung quanh bắt đầu thấy lo. Một lanh lợi nhanh chóng nhận điều bất thường, ánh mắt Triệu Thúy Hoa và Đặng Vệ Bình cũng trở nên sâu xa, nghi ngờ hơn.
Người dì ý định giới thiệu con gái cho Đặng Vệ Bình cũng khỏi hoảng sợ.
“ thật lòng con gái sống , nhưng thể đẩy con bé hố lửa. Bà thông gia của Mã Tú Chi chẳng lẽ đang đào một cái hố to tướng chờ nhảy ?”
“ ! Nếu điều kiện như thế, sớm lấy vợ sinh con ở thành phố , ai đời mò về nông thôn tìm vợ?”
“Hơn nữa, bỏ một đống tiền sính lễ, còn sắm ba món đồ lớn... Người giàu tuy nhiều tiền nhưng kẻ ngu, còn thông minh hơn chúng gấp mấy . Nếu mưu đồ gì, ai tự nhiên đổ tiền cưới một cô gái nhà quê?”