70 Người Đẹp Làm Tinh Ôm Lấy Đại Lão - Chương 208: A

Cập nhật lúc: 2025-12-13 03:13:48
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Phạm Diễn Hành kiên nhẫn để dây dưa với loại nhát gan như . Thấy sợ đến mức dám thở mạnh, khóe môi nở một nụ khinh bỉ, tay siết – giống như vặn cổ gà con – nhấc bổng lên, kéo mạnh về phía cổng sân.

Những quanh đó thấy "hung thần" xuất hiện thì lập tức dạt , tự giác nhường một trống hình bán nguyệt.

Phạm Diễn Hành ném thẳng ngoài như vứt rác.

Đặng Vệ Bình cảm thấy như vỡ nát, đau buốt đến tận xương, bò dậy cũng bò nổi, chỉ thể bẹp dí đất.

Bị nhiều thấy như , một đàn ông như thực sự mất hết mặt mũi. Hắn gắng gượng dậy, nhưng kịp động đậy thì chiếc xe đạp từng oai phong lẫm liệt ném xuống ngay chân.

Không là vô tình cố ý, bánh xe đè đúng bắp chân , đau đến mức hét lên, sắc môi trắng bệch. Đến lúc thì sĩ diện gì cũng còn, chỉ ôm chân rống lên.

Đặng Triều Tiên cùng từ đầu nhưng vẫn giả vờ vô hình, lúc mới lặng lẽ bước tới dắt xe giúp.

"Anh họ, chứ?"

Đặng Triều Tiên giả vờ hỏi han vài câu, nhưng hề chạm Đặng Vệ Bình, thậm chí còn lùi , tỏ rõ vẻ chán ghét. Người ngoài chuyện nhà Đặng Vệ Bình, nhưng là họ hàng thì còn lạ gì.

Nếu xin công nhân chính thức ở nhà máy thịt lợn, chẳng dại gì mà chui về vùng quê , tự dấn vũng nước đục !

Đặng Vệ Bình đau đến mức thốt nên lời, chỉ ôm chân mà gào .

"Điên , đúng là điên !"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/70-nguoi-dep-lam-tinh-om-lay-dai-lao/chuong-208-a.html.]

Thấy "chủ nợ" của đối xử như , Triệu Thúy Hoa cảm giác năm mươi đồng của mọc cánh bay mất, chẳng bao giờ lấy . Bà tức đến mức nhảy dựng lên.

Phạm Diễn Hành và Lương Quân Cường – hai đàn ông cao lớn, vạm vỡ – mắng nhưng dám, cuối cùng chỉ dám trút giận lên Mã Tú Chi, phụ nữ gầy yếu. Bà chỉ thẳng tay mắng:

"Mã Tú Chi! Nếu con gái bà vì bà mà gả nhà giàu, đảm bảo nó sẽ hận bà cả đời!"

"Tất cả là tại bà – cái đồ ngu như heo – chặn con đường phát tài của con gái ! Tóc thì dài mà đầu óc ngắn! đúng là ơn mắc oán, đáng đời các ức h.i.ế.p thế ! Còn thiên lý ở ? Thông gia mà đ.á.n.h như , đúng là tạo nghiệt!"

Nghe những lời đó, vẻ hả hê trong mắt Mã Tú Chi lập tức biến mất, sắc mặt đổi rõ rệt. Tim bà đập dồn dập, vì lời của Triệu Thúy Hoa đ.â.m trúng tim đen.

Bà sợ nhất là Lương Thanh Thanh chuyện sẽ ầm lên, bất chấp tất cả để gả thành phố, vì cái gọi là cuộc sống .

Nếu Thanh Thanh chính bà là từ chối cơ hội giúp cô "lên đời", liệu con bé còn nhận bà là ? Biết , nó sẽ thật sự hận bà cả đời – đúng như lời Triệu Thúy Hoa.

Mã Tú Chi thở dốc, móng tay cắm sâu lòng bàn tay. Bà há miệng định gì đó, nhưng chẳng thốt nên lời. lúc , một giọng nữ lạnh lùng vang lên từ lưng bà, cắt ngang lời mắng nhiếc của Triệu Thúy Hoa.

" hận gì? còn kịp báo hiếu cho bà !"

Mọi tiếng liền ngoảnh , chỉ thấy hiên nhà một bóng dáng mảnh mai.

Ai cũng Lương Thanh Thanh xinh , nhưng mỗi thấy cô, vẫn ngỡ ngàng.

Cô mặc áo dài tay màu xanh đậm in hoa trắng nhỏ, quần dài màu đen. Dáng mảnh mai, cân đối, làn da trắng mịn, ánh hồng tự nhiên. Dưới ánh nắng, cô như phát sáng khiến nheo mắt.

Loading...