“Tốt lắm, lắm, thật quá !”
Mã Tú Chi tức đến run rẩy, đôi mắt đỏ ngầu như ma quỷ. Bà quanh một vòng bất ngờ cầm lấy cái chổi trong sân, quật thẳng Triệu Thúy Hoa:
“Cút khỏi nhà ! Cút ngay!”
“Dù Thanh Thanh nhà lấy chồng, cũng tuyệt đối gả cho loại tâm địa độc ác như bà! tự nuôi con gái cả đời!”
Triệu Thúy Hoa kịp phản ứng, đ.á.n.h trúng eo, đau đến oằn . Vừa núp lưng Hoàng Thục Mẫn, hét toáng lên:
“Bà điên ? Dám đ.á.n.h ? Trong đầu chứa đầy phân hả? Không điều!”
Thấy Hoàng Thục Mẫn chắn giữa hai , Mã Tú Chi giơ chổi lên giữa trung, cuối cùng nỡ đ.á.n.h xuống, n.g.ự.c phập phồng dữ dội:
“Thục Mẫn, con tránh .”
“Mẹ, bình tĩnh , gì từ từ , đừng động tay động chân.”
Hoàng Thục Mẫn run rẩy vì sợ. Từ khi lấy chồng đến giờ, ngoài thấy Mã Tú Chi đ.á.n.h Đinh Ái Hà , thì đây là đầu tiên cô thấy bà nổi giận dữ dội đến , đủ cơn tức hề nhỏ.
cô vẫn cố gắng khuyên nhủ. Nếu chồng và đẻ đ.á.n.h thật, cả làng sẽ mặt cô mất! Cô giữ gìn danh tiếng .
“Tao nữa, tránh !”
Tay Mã Tú Chi siết chặt cái chổi đến nỗi nổi gân xanh, như thể giây tiếp theo sẽ bẻ gãy nó .
“Mẹ, cô đúng đó, bỏ chổi xuống .”
Lúc , Lương Quân Cường bước tới, chắn mặt Mã Tú Chi. Bà sửng sốt:
“Lương Quân Cường?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/70-nguoi-dep-lam-tinh-om-lay-dai-lao/chuong-207-a.html.]
“Quân Cường.”
Hoàng Thục Mẫn thở phào nhẹ nhõm. Xem chồng cô vẫn về phía . Khóe môi còn kịp cong lên thì Lương Quân Cường lạnh lùng :
"Đưa chổi cho con, con đuổi họ , đừng để họ thương."
"!?"
Không chỉ Hoàng Thục Mẫn, ngay cả Mã Tú Chi cũng sững sờ. Mãi đến khi cây chổi trong tay giật mất, bà mới bừng tỉnh. Bà thở hắt một , cảm thấy nuôi đứa con trai đúng là uổng công. Đến lúc quan trọng vẫn phân biệt trái.
" đ.á.n.h phụ nữ, tự ngoài ." Lương Quân Cường chỉ tay về phía cửa, thậm chí thèm liếc Hoàng Thục Mẫn, vẻ mặt lạnh như băng, từng thấy bao giờ.
Nhìn thấy bộ dạng đó của , Hoàng Thục Mẫn loạng choạng suýt ngã xuống đất.
Xong , xong thật . Mọi chuyện đều kết thúc .
"Như cái đầu rùa rụt cổ, đen như mà cũng đòi cưới em gái ? Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga!"
Không đ.á.n.h phụ nữ, nhưng nghĩa là sẽ tha cho đàn ông.
Lương Quân Cường vốn cao lớn, quanh năm việc nặng, cơ bắp cuồn cuộn, ngay cả đàn ông trong làng cũng dè chừng, huống chi là Đặng Vệ Bình – từ nhỏ tới lớn từng đụng việc nặng. Anh nuốt nước bọt, nhưng vẫn cứng cổ :
"Mày mà dám động tay, tao cho mày ăn cơm tù, tin ?"
"Hôm nay mà động tay thì ?"
Lương Quân Cường còn kịp trả lời thì bên cạnh đột nhiên vang lên một giọng lạnh băng. Trong nháy mắt, cổ áo Đặng Vệ Bình túm chặt. Anh ngẩng đầu lên, đập mắt là một đôi mắt đang bừng bừng lửa giận. Gân xanh nổi rõ cổ, nắm đ.ấ.m siết chặt đến run rẩy.
Người đàn ông … Đặng Vệ Bình chú ý tới từ khi mới bước . Quần áo nổi bật nhưng khí chất khác thường: lạnh lùng, kiêu bạc, hề giống nhà quê. Lúc , giống như một con thú hoang phát điên, ánh mắt dán chặt Đặng Vệ Bình, lực tay mạnh đến đáng sợ.
Đặng Vệ Bình nghi ngờ gì nữa. Chỉ cần thêm một câu vô nghĩa thôi, nắm đ.ấ.m to như quả bưởi chắc chắn sẽ giáng thẳng mặt .