Ba ngày , cô xin nghỉ về nhà, rõ ràng với rằng Mã Tú Chi đồng ý cuộc hôn nhân . Khi đó cô mắng vài câu gì thêm, cô cũng tưởng chuyện coi như xong.
Ai ngờ hôm nay bà chỉ dẫn đến, mà còn kéo theo cả đoàn, như thể tới cầu hôn, mà là ép hôn !
Giờ thì . Trong lòng chồng chắc chắn đang hận cô đến tận xương. Sau cô còn sống yên ở nhà họ Lương thế nào?
Mẹ cô việc chẳng cân nhắc gì cho con gái?
nếu thật sự cân nhắc, thì đó là Triệu Thúy Hoa? Hai mươi năm nay bà bao giờ để tâm tới cô . Còn mong hôm nay bà nghĩ cho cô? Trong mắt Triệu Thúy Hoa, e rằng bản bà còn chẳng quan trọng bằng năm mươi đồng tiền mai mối!
Hoàng Thục Mẫn cố nuốt nỗi chua xót, bước nhanh tới bên cạnh , hạ giọng hỏi: "Mẹ, chuyện gì chúng riêng ? Hôm nay là ý gì?"
Nói , cô sang liếc Mã Tú Chi mặt mày u ám, liếc Lương Quân Cường đang theo , tỏ rõ vẻ bối rối nhưng vẫn dứt khoát cạnh Mã Tú Chi.
Hai bên gần như hình thành thế đối đầu, như thể chuẩn khai chiến.
Hoàng Thục Mẫn hoảng hốt, theo bản năng lùi một bước, nhịp thở gấp gáp. Cô cảm thấy, nếu hôm nay chuyện xử lý thỏa thì đừng mong sống yên trong nhà họ Lương. Không cần đến chuyện Mã Tú Chi nổi giận thế nào, chỉ riêng Lương Quân Cường – luôn thương cô – cũng thể sẽ lạnh nhạt với cô.
Đáng cô nên dứt khoát từ chối lời mai mối vô lý đó của từ đầu, thì đến nỗi rơi cảnh tiến thoái lưỡng nan như bây giờ!
cũng , trong lòng Hoàng Thục Mẫn chỉ trách suy nghĩ cho con, mà còn thấy Mã Tú Chi cũng phần điều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/70-nguoi-dep-lam-tinh-om-lay-dai-lao/chuong-205-a.html.]
Mẹ cô tuy ép buộc, nhưng mục đích ban đầu cũng chỉ là đẩy nhanh một cuộc hôn nhân . Không thể là đúng, nhưng cũng chẳng thể là sai, ?
Hoàng Thục Mẫn đến giờ vẫn hiểu nổi tại Mã Tú Chi thẳng thừng từ chối cuộc hôn nhân . Điều kiện bên nhà trai ở thành phố thuộc hàng hiếm khó tìm, Lương Thanh Thanh gả sang đó, sống trong nhà lầu, ăn thịt hết, thể sinh thêm một trai một gái, địa vị định, đúng chuẩn thành phố chính hiệu. Đây là cơ hội bao nhiêu mong còn chẳng !
Hôm nay gặp mặt, cô cũng sai. Người đàn ông tuy thể gọi là cao to điển trai, nhưng trông cũng nho nhã, đĩnh đạc, mặc áo sơ mi trắng sạch sẽ, xe đạp, tay đeo đồng hồ Thượng Hải, dáng.
Tuổi còn trẻ đến chức phó giám đốc, tương lai còn rộng mở, chẳng thể đoán .
Cả làng mà mắt sắp rớt ngoài, mà Mã Tú Chi cố tình giấu giếm, cho ai . Đầu óc cô vấn đề thật ?
Nếu nhờ cô , thì Lương Thanh Thanh thể gả nhà như ?
Lúc đầu Hoàng Thục Mẫn còn nghi ngờ gì đó mờ ám, nhưng khi gặp mặt đàn ông thì nghi ngờ đều tan biến. Chỉ thấy Mã Tú Chi mắt cao hơn đầu, chẳng lẽ còn gả con gái cho hoàng quốc thích?
“Tao với mày còn gì? Kỳ nghỉ dẫn đàn ông đó đến xem mặt, nếu hợp thì định luôn ngày cưới!”
Triệu Thúy Hoa liếc Hoàng Thục Mẫn, trong lòng âm thầm mắng: đúng là đồ bỏ .
Nuôi con gái hai mươi năm, mới gả vài tháng lưng với nhà đẻ. Bị ngoài c.h.ử.i là đồ bỏ nuôi mãi thuần, quả thật chẳng sai.