Phạm Diễn Hành đau đầu, đàn ông như phân biệt mùi nào hơn mùi nào, cuối cùng đành chỉ đại một hộp. Không ngờ trùng với hộp cô chọn.
"Gu cũng tệ lắm."
Nụ môi Lương Thanh Thanh càng rạng rỡ. Cô cẩn thận cất hết kem, đưa cho giữ hộ. Một lúc , nhân viên phục vụ mang hết các món , khẩu phần đầy đặn, đúng là đáng giá từng đồng cô bỏ .
Trước đó hai lót bằng bánh đậu xanh ở rạp chiếu phim, vốn quá đói. giờ bàn đầy thức ăn ngon, cả hai hẹn mà cùng dừng trò chuyện, bắt đầu ăn nghiêm túc.
Lương Thanh Thanh ăn ít, đồ ăn ngon đến mấy, một bát nhỏ là no. Ngược Phạm Diễn Hành ăn nhanh gọn mà vẫn mắt. Nhìn ăn là một loại hưởng thụ, khiến bên cạnh cũng thấy ngon miệng hơn, cô liền gắp thêm hai miếng sườn mới đặt đũa.
Những món còn đều xử lý sạch sẽ, phí chút nào.
Ăn xong, họ còn gói thêm mấy cái bánh bao thịt mang về. Loại dễ bảo quản, chỉ cần giấy dầu gói là mang , tiện lợi vô cùng. Cô dự định đem về cho Mã Tú Chi và trong nhà nếm thử.
Ra khỏi nhà hàng, họ ghé qua hợp tác xã lấy đồ gửi đó, mới đến bến chờ xe để về nhà.
________________________________________
Cùng lúc , tại 19 phố Đồng Lâm, Kinh Thị.
Một phụ nữ mặc váy dài màu đen bước xuống từ ô tô. Từ ghế , hai đứa trẻ lượt nhảy xuống, ríu rít theo cô qua cánh cổng sắt lớn.
"Mẹ! Mẹ!"
Người phụ nữ bước , một vòng tầng một mà thấy ai. Cô dặn hai đứa nhỏ chơi ngoan trong phòng khách, còn ở đầu cầu thang gọi mấy tiếng. Không thấy ai đáp, cô liền lên tầng.
Ban đầu cô định thẳng phòng ngủ chính, nhưng khi ngang căn phòng đầu tiên bên tay , bước chân chậm . Không hiểu , cô dừng cửa, thử vặn tay nắm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/70-nguoi-dep-lam-tinh-om-lay-dai-lao/chuong-193-a.html.]
Cửa mở , bên trong u ám. Một đang im trong bóng tối khiến cô giật suýt hét lên.
"Mẹ! Ban ngày ban mặt đây gì ?"
Phạm Nhã Quân vỗ ngực, cố gắng trấn tĩnh cơn hoảng hốt. Trong lòng dâng lên cảm giác bất an mơ hồ. Thấy bà trả lời, cô tự tiến lên kéo rèm cửa. Ánh sáng lập tức tràn ngập căn phòng, chiếu rõ gương mặt phụ nữ trung niên đang bàn việc.
Bà mặc chiếc váy dài bằng vải lanh màu chàm, tóc búi gọn gáy, để lộ gương mặt vẫn còn nét thanh xuân. Nhờ chăm sóc , dù gần năm mươi nhưng bà trông chỉ như ngoài ba mươi, khí chất nổi bật, cực kỳ xuất chúng.
“Mẹ, chứ? Sao cầm album ảnh của em trai ? Nhớ nó ?”
Phạm Nhã Quân liếc qua cuốn album trong tay , nghĩ đến tin tức nhận hôm nay, bàn tay vô thức siết chặt.
Khúc Thanh Anh thì khép album , tiện tay ném lên bàn. Âm thanh “rầm” vang lên nặng nề, như một tiếng búa giáng thẳng tim Phạm Nhã Quân. Lông mi cô run lên, lòng thắt — chẳng lẽ cô chuyện?
“Sao con về giờ ? Hôm nay ?” Khúc Thanh Anh như để ý đến vẻ mặt biến sắc của con gái, bình thản mở miệng, ánh mắt lơ đãng dừng khuôn mặt bốn, năm phần giống .
“Đồng nghiệp đổi ca cho con.”
Phạm Nhã Quân điều chỉnh cảm xúc, mỉm :
“Hai đứa nhỏ mấy hôm cứ đòi về thăm ông bà ngoại. Vừa con rảnh, nên đưa tụi nhỏ về.”
Nghe nhắc đến cháu ngoại, khóe môi Khúc Thanh Anh cong lên:
“Lâm Phong rảnh ? Gọi nó tối nay cùng đến ăn cơm. Dạo bố con cũng bận lắm.”
“Anh đang nhiệm vụ , chắc vài hôm nữa mới về.”