70 Người Đẹp Làm Tinh Ôm Lấy Đại Lão - Chương 186: A

Cập nhật lúc: 2025-12-12 11:56:08
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Rời rạp đúng lúc giữa trưa, mặt trời treo lơ lửng đỉnh đầu, nắng gắt khiến chỉ tìm bóng cây mà trốn.

Theo kế hoạch, hai đến cửa hàng bách hóa. Đã lâu ghé , bước , Lương Thanh Thanh lập tức cảm thấy điều khác thường – giống vẻ lộn xộn , nhân viên đều mặc đồng phục, việc trật tự, tiếp khách cũng lễ phép, còn thái độ hống hách đây nữa.

Nhìn qua một cái thấy khí trật tự.

"Có đào tạo ?"

Lương Thanh Thanh nghiêng đầu thì thầm bên tai Phạm Diễn Hành. Đến giờ cô vẫn còn nhớ mua nước ngọt ở đây nhân viên bán hàng móc.

Nghe cô hỏi, Phạm Diễn Hành khẽ ho một tiếng. Không ngờ Lương Thanh Thanh nhạy bén như . Anh nhún vai, nhẹ, ẩn ý :

"Có thể là quen với bầu khí việc ở đây nên phản ánh với cấp ."

"Ừm, cũng lý."

Lương Thanh Thanh nghĩ nhiều, kéo tay Phạm Diễn Hành thẳng tới khu trái cây.

Đang mùa đào và dưa hấu, từng quả bày quầy đều chọn lựa kỹ càng. Cô và Phạm Diễn Hành đều rành chọn, chỉ thấy quả nào mắt thì chọn. Cô mua hai phần – một phần để mang về nhà, phần còn để tặng.

Mỗi quả dưa hấu đều to bằng cái đầu cô, nặng trĩu, dùng cả hai tay mới ôm xuể. May mà khi mua thể gửi tạm ở quầy hàng trong cửa hàng bách hóa, lát nữa về làng sẽ lấy.

Ngoài trái cây, Lương Thanh Thanh còn mua thêm ít đậu xanh và đường đỏ, định nấu chè đậu xanh giải nhiệt.

Đi ngang qua quầy bánh kẹo, cô cưỡng mà mua một cân kẹo hồ lô. Thứ rẻ, bởi nguyên liệu đều là đồ thật, bên ngoài phủ đường trắng, giòn tan, ăn thấy tiếng răng rắc, hương vị ngọt ngào lan toả nơi đầu lưỡi.

Cô ăn liền hai cái đưa phần còn cho Phạm Diễn Hành cầm. Kẹo hồ lô từ bột nếp, thể ăn nhiều một lúc, dễ đầy bụng, huống chi lát nữa họ còn ăn trưa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/70-nguoi-dep-lam-tinh-om-lay-dai-lao/chuong-186-a.html.]

Thấy xung quanh ai chú ý, Lương Thanh Thanh bất ngờ nhét chiếc kẹo hồ lô cuối cùng miệng Phạm Diễn Hành, hỏi:

"Ngon ?"

Cửa hàng bách hóa kẻ tấp nập, nhiều nhân viên bán hàng. Phạm Diễn Hành ngờ Lương Thanh Thanh đột nhiên đút đồ ăn cho , khựng hai giây, đó mới nheo mắt, cong môi gật đầu:

"Ừm, ngon."

Vì miệng đang ngậm kẹo nên líu lưỡi, nhưng Lương Thanh Thanh vẫn hiểu. Cô liếc một cái, hai tay chắp lưng, chớp mắt tinh nghịch:

"Đương nhiên , vì đây là dùng tiền của đối tượng em mua, ngon mới lạ!"

Hương vị giòn ngọt tan dần trong miệng, chỉ còn dư vị thanh nhẹ. Nghe giọng điệu nũng nịu của cô, Phạm Diễn Hành thích:

"Vậy thì mua nhiều chút nữa, đối tượng em tiền."

"Em khách sáo ."

Đã yêu , Lương Thanh Thanh chẳng thấy cần khách sáo với Phạm Diễn Hành chuyện tiền bạc. Ngay từ đầu cô xác định rõ ràng, đầu óc tỉnh táo. Hơn nữa, Phạm Diễn Hành đưa hết tiền tiết kiệm cho cô, rõ ràng là sợ cô tiêu.

Nói đến chuyện ...

Lương Thanh Thanh len lén liếc . Ai mà ngờ một trông bình thường như nhiều tiền phiếu đến thế!

Chỉ cần nghĩ đến cảnh mở chiếc hộp gỗ hôm , khoé miệng cô nhịn mà cong lên, nhịp tim cũng đập nhanh hơn. Cô hít sâu một để nén sự kích động, vô thức đưa tay sờ chiếc chìa khoá đeo ngực, xác nhận nó vẫn ở đó mới thấy yên tâm.

Sau khi mua sắm xong, hai gửi bớt đồ đến Đài phát thanh. Lương Thanh Thanh từng đến đây một nên bây giờ khá rành đường. Để ảnh hưởng đến công việc của chị Phượng, họ cố tình chọn giờ nghỉ trưa, nhưng thấy ai ở đó.

Loading...