Nghe nhắc đến Sở Kỳ, Lương Thanh Thanh khựng trong chốc lát, đó mới nhớ là ai. cô chẳng để tâm, bộ sự chú ý đều dồn câu của Lương Quân Cường. Cô nhướng mày, cong môi, nghiêng đầu Phạm Diễn Hành, vẻ mặt vui vẻ, giọng ngọt ngào:
"Anh Phạm cũng hái ?"
" , vẫn nhớ em thích ăn nên..."
Lương Quân Cường đúng kiểu miệng phanh, mở lời là chuyện đều tuôn . Còn hết câu thì Phạm Diễn Hành liếc mắt cảnh cáo, đành nuốt nốt phần còn bụng.
Phạm Diễn Hành biểu lộ gì đặc biệt mặt nhưng ánh mắt sâu thẳm hơn vài phần.
Sở Kỳ ? Xem lệnh điều động chắc cũng sắp ban xuống .
Nghĩ tới đây, liếc sang Lương Thanh Thanh. Đôi mắt cô sáng lấp lánh, đầy vui vẻ, lông mày cong cong, ngũ quan xinh linh động, đúng là kiểu luôn thu hút ánh , bên cạnh từng yên .
Tô Tân Xuyên, Sở Kỳ, còn một đám rõ tên từng theo đuổi cô...
Chỉ nghĩ đến thôi cũng đủ khiến phát điên. cũng hiểu, chuyện thể trách cô , sinh xinh chẳng của ai.
Chỉ là trong lòng thoải mái, nên chẳng hứng thú với bất cứ thứ gì, cũng mở miệng chuyện.
Cô là nhạy cảm, lẽ nhận điều gì đó nên mới chủ động gần dỗ dành .
Phạm Diễn Hành cong môi, ngón tay cái khẽ vuốt bên hông, trong lòng chút đắc ý. Dù thì bây giờ yêu của Thanh Thanh là , việc gì chấp nhặt với mấy danh phận?
Rõ ràng là tự hạ thấp .
"Ai ngon hơn? Em thấy mấy quả đào chắc chắn còn ngọt hơn cả mấy quả Sở Kỳ mua."
Lương Thanh Thanh cong cong đôi mắt, như trăng khuyết.
Nghe , khóe miệng Lương Quân Cường giật giật. Cô em gái của càng ngày càng dối chớp mắt. Mấy quả đào đó còn trong túi , mang , cô thậm chí còn thấy, ngọt ?
Anh liếc Phạm Diễn Hành, thấy khóe môi đối phương đang cong lên, khóe miệng giật mạnh hơn nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/70-nguoi-dep-lam-tinh-om-lay-dai-lao/chuong-172-a.html.]
Được , , tình cảm của đúng là chỉ đủ cầu nối giữa hai họ.
Bĩu môi liếc cả hai một cái, Lương Quân Cường sải bước chạy bếp, giọng cố ý to lên như sợ khác thấy:
"Vợ ơi, xem mang gì về cho em ?"
Hừ, cũng vợ đấy nhá!
Còn kịp đắc ý, thấy tiếng Mã Tú Chi mắng vọng :
"Gào cái gì mà gào? Bao nhiêu tuổi đầu , sợ mặt ?"
"Em , hì hì." Giọng lập tức nhỏ , ngoan ngoãn.
Lương Thanh Thanh một chút, liền che miệng trộm. còn kịp phản ứng, mặt xuất hiện một bàn tay to. Trong lòng bàn tay là hai quả đào nhỏ nhưng đỏ mọng, sâu, bầm, thôi cũng lựa kỹ mới hái về cho cô.
Cô ngẩng đầu đưa, vẻ ngượng nhưng ánh mắt vô cùng dịu dàng:
"Cho em."
Lương Thanh Thanh đưa tay đón lấy, cố ý dùng ngón tay cào nhẹ lòng bàn tay . Tay nhúc nhích, nhưng hàng mi dài run khẽ, yết hầu lăn lộn, mắt rời cô, ánh như đang chất vấn:
"Ở ngay sân mà gan cũng to thật đấy?"
Phải bình thường mặt khác cô còn chẳng kịp né tránh, giờ chủ động trêu chọc như thế?
Rất nhanh, Lương Thanh Thanh cho câu trả lời.
"Hứ, em còn tưởng giận em, thèm quan tâm em nữa cơ. Hóa vẫn nhớ đến em đấy chứ."
Cô mở miệng nhẹ nhàng, ngọt ngào, như đang nũng. Dù lời dễ nhưng khiến cảm thấy mềm lòng.