Cô tự tin, nhưng dám chủ quan. Phải tranh thủ tìm sách thêm, luyện giọng, trau dồi kỹ năng để sẵn sàng. Như mới yên tâm.
May mắn là đội trưởng nhắc gì đến việc tuyển . Nghĩa là bây giờ, cả làng chỉ mỗi cô tin – cũng nhờ Phượng tỷ cho.
Lần thành phố nhất định cảm ơn chị đàng hoàng.
Nghĩ thông suốt , hòn đá đè trong lòng Lương Thanh Thanh cuối cùng cũng gỡ xuống. Giờ cô chỉ còn một điều duy nhất lo...
Phía xa, Phạm Diễn Hành đang xách đầy túi lớn túi nhỏ, nghiêng đầu chuyện với Lương Quân Cường.
Ánh nắng ấm áp phủ lên , tạo nên một lớp ánh sáng dịu nhẹ. Đôi mắt sắc lạnh, đường nét khuôn mặt gọn gàng, sạch sẽ. Khi chớp mắt, hàng mi dày đổ bóng mờ làn da.
Không gì, môi khẽ mím, vẻ mặt lạnh nhạt hờ hững, giống hệt lúc hai mới quen .
Lương Thanh Thanh đưa tay vén nhẹ tóc mai, đang định bước lên để nhờ đưa về thì Mã Tú Chi gọi:
"Thanh Thanh, lát nữa nấu cơm cùng , dạy con."
"Hả? Dạ , ạ."
Hết cách , cô đành tạm hoãn việc tìm Phạm Diễn Hành. Dù cũng cớ để với Mã Tú Chi chuyện ngày mai .
Sau khi về nhà họ Lương bao lâu, Phạm Diễn Hành và Lương Quân Cường cùng ngoài.
Hôm nay chuyện vui, trong nhà nhất định ăn mừng. Mã Tú Chi dẫn Lương Thanh Thanh nhóm lửa, Hoàng Thục Mẫn thì lấy hai cây cải chua trong vại , chuẩn rửa sạch thái sợi, mượn dầu xào thịt buổi tối để món cải chua xào ớt ăn với cơm. Còn Vương Hiểu Mai, khi đưa mấy quả thông cho Lương Thư Cường thì cũng bếp phụ giúp.
Miếng thịt lợn đỏ trắng to tướng treo lủng lẳng tủ bếp khiến ai cũng nuốt nước miếng. Họ quên mất cuối cùng ăn thịt là khi nào. Mới nghĩ thôi thấy thèm, bụng réo ầm lên.
Chỗ dầu gạo thưởng đang khóa kỹ trong tủ bếp, nếu tiết kiệm thì cộng thêm phần còn trong nhà cũng đủ dùng nửa năm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/70-nguoi-dep-lam-tinh-om-lay-dai-lao/chuong-169-a.html.]
Trong khi tay vẫn thoăn thoắt, Mã Tú Chi quên nhẩm tính trong lòng, tranh thủ chỉ dạy Lương Thanh Thanh vài điểm chính khi nhóm lửa. Trước đó bà , nhưng cô con gái chẳng quên , nên bà nhắc nữa.
Lương Thanh Thanh gật đầu, theo cách của Mã Tú Chi. Cuối cùng cũng nhóm bếp lửa, cô thở phào nhẹ nhõm. Ánh mắt liếc một vòng thấy hai chị dâu đều đang ở đó, cô bèn cất cao giọng:
“Mẹ, hôm nay đội trưởng về chuyện đài phát thanh, con đang chút suy tính.”
Vừa dứt lời, cả ba trong nhà đều cô.
Mã Tú Chi ngẩn , một lúc mới nhớ đội trưởng hình như nhắc tới chuyện đó. việc liên quan gì đến nhà ? Tuy nghi ngờ nhưng con gái chủ động , bà dĩ nhiên hỏi cho rõ:
“Sao ?”
“Sau khi đài phát thanh xây xong chắc chắn sẽ tuyển phát thanh viên, con thử.”
Lương Thanh Thanh vòng vo mà thẳng suy nghĩ:
“Con phát thanh viên lương, còn đủ loại phụ cấp. Đãi ngộ chắc chắn hơn nông.”
Nghe đến chữ “ lương”, “ phụ cấp”, thêm con gái thử sức, Mã Tú Chi lập tức giơ hai tay ủng hộ:
“Vậy con cứ thử , ủng hộ con! phát thanh viên là gì? Hai chị dâu của con thể ?”
Nghe , Vương Hiểu Mai và Hoàng Thục Mẫn lập tức sáng mắt. Chỉ cần lương, dù vất vả đến mấy họ cũng sẵn sàng!
câu tiếp theo của Lương Thanh Thanh dập tắt ngay suy nghĩ của họ.
“Lúc đến huyện, mấy cái loa gắn cột xi măng ạ, chính là để phát thanh. Phát thanh viên sẽ máy ở đài phát thanh, yêu cầu tiếng phổ thông chuẩn, năng lưu loát, chữ, theo bản thảo…”