lúc , đội trưởng cầm loa bước lên sân khấu.
“Yên lặng nào, đại hội sắp bắt đầu .” Tạ Khánh Bảo lên tiếng, cả sân liền im lặng.
“Các đồng chí, buổi chiều lành! Hôm nay chúng long trọng tổ chức Đại hội khoa học phổ cập thứ nhất của thôn Đại Bình tại đây!”
Dù ai hiểu đại hội khoa học phổ cập là gì, nhưng lãnh đạo thì vỗ tay, nên tiếng vỗ tay vang dội khắp nơi.
Mặt Tạ Khánh Bảo đỏ bừng, rõ vì nóng kích động, tay cầm loa cũng run run.
“Do đợt mưa lớn , nhiều thương, nên chính quyền và bệnh viện huyện quyết định tổ chức đại hội khoa học phổ cập , để nâng cao kiến thức! Sau gặp tình huống khẩn cấp cũng cách giúp !”
“Đại hội sẽ luân phiên tổ chức tại các xã, và thôn là điểm đầu tiên! Nhân đây, xin mặt thể nhân dân thôn Đại Bình gửi lời chào mừng chân thành đến các vị lãnh đạo và khách mời đến tham dự!”
Tiếng vỗ tay vang lên rầm rộ.
Lương Thanh Thanh cũng vỗ tay theo, đây là đầu cô tham gia một đại hội thời kỳ , cảm thấy mới lạ, bộ sự chú ý đều cuốn , nhận điều gì bất thường. Mãi đến khi các lãnh đạo phát biểu xong, phần trình diễn và tuyên truyền kiến thức khoa học bắt đầu, sợi dây căng trong đầu cô mới rung lên.
Trên bục, bác sĩ và y tá đang hướng dẫn cứu hộ bằng một hình nộm đơn giản – cách xử lý khi bệnh nhân hôn mê, nghẹt thở, v.v.
“Trước tiên kiểm tra tình trạng bệnh nhân, đảm bảo thông đường thở, kiểm tra hô hấp và mạch đập. Nếu cần thiết, thể tiến hành hồi sức tim phổi và hô hấp nhân tạo…”
"Mạng là quan trọng, thời điểm như thế thì đừng nghĩ đến chuyện khác. Dù là khác giới cũng cứu! Nếu bạn cứu , thì khác cũng sẽ cứu bạn!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/70-nguoi-dep-lam-tinh-om-lay-dai-lao/chuong-165-a.html.]
Khoảnh khắc bác sĩ thực hành hô hấp nhân tạo với hình nộm, ánh mắt vô thức đổ dồn về phía Lương Thanh Thanh và Phạm Diễn Hành.
Ngày hôm đó, Lương Thanh Thanh hô hấp miệng – miệng cho Phạm Diễn Hành, là để cứu !
Không ngờ cô gái bình thường luôn kín đáo hiểu sâu rộng như . Nếu hôm nay bác sĩ đến phổ cập kiến thức, e rằng bọn họ vẫn còn mù mờ về chuyện . Trong ánh mắt giờ đây đều mang theo vài phần kính phục.
Vậy chẳng trách oan cô ?
Nghĩ đến đây, trong lòng nhiều trào lên cảm giác hổ và áy náy. Những lời đồn thổi giờ như từng cái tát giáng thẳng mặt, đau nhói, khiến gương mặt họ lúc đỏ bừng, lúc trắng bệch, tóm là khó coi.
Cảnh tượng bục rõ ràng là để đáp trả những lời đồn đoán thời gian qua, chẳng những tạo một cái kết hảo, mà còn giúp cô lấy danh tiếng, thậm chí còn nâng vị thế của cô lên một tầm cao mới.
Quả nhiên, lâu đó, đội trưởng và trưởng thôn công khai khen ngợi hành động nghĩa hiệp của Lương Thanh Thanh, còn mời cô lên bục phát biểu vài lời.
Lúc dậy, Lương Thanh Thanh kín đáo liếc Phạm Diễn Hành một cái. Thời điểm tổ chức hội nghị phổ cập khoa học thực sự quá đúng lúc, lý do thuyết phục, còn giúp cô giải quyết chuyện khiến cô bận lòng nhất gần đây.
chính vì cô càng cảm thấy điều . Trên đời nếu quá nhiều sự trùng hợp thì thường là trùng hợp.
Người năng lực, động cơ sắp đặt việc , ngoài Phạm Diễn Hành thì còn ai đây nữa?
Bảo suốt thời gian qua hề nhắc tới chuyện với cô. Thì là sớm tính toán xong xuôi, âm thầm hết việc.