Lương Thanh Thanh đột nhiên ngẩng đầu, chạm ánh mắt tràn đầy ý của Phạm Diễn Hành. Ánh nắng lấp lánh chiếu đôi đồng t.ử của , phản chiếu cảm giác đặc biệt chuyên chú và thâm tình. Anh cúi xuống, nhét bộ đồ đạc lòng cô.
Hành động của quá bất ngờ, cô chỉ kịp đưa tay đỡ lấy theo phản xạ.
Thấy cô ôm chắc, liền nắm lấy tay còn của cô, nhanh chóng đeo chiếc nhẫn sắt chùm chìa khóa ngón áp út.
Vị trí phần nhạy cảm, hàm ý sâu xa khiến khỏi suy nghĩ. Lương Thanh Thanh theo bản năng định rụt tay , nhưng ngay đó giữ chặt, giãy .
Lòng bàn tay hai dán chặt . Cô ngẩng đầu, nhưng rõ cảm xúc trong mắt , cổ họng khô khốc.
Một lúc lâu , Phạm Diễn Hành mới lười biếng híp mắt cô, nhạt: "Đều là của em."
Cuối cùng, bỗng nghiêm mặt, hạ giọng chậm rãi mở miệng, như thể đang một câu đố chỉ hai mới hiểu: "Bao gồm cả ."
Lương Thanh Thanh thì tự chủ mà nín thở. Ngón tay đang ôm chiếc hộp gỗ khẽ siết , khí xung quanh như ngưng đọng, cô thậm chí còn rõ tiếng tim đập thình thịch.
Cô há miệng, còn kịp lên tiếng thì bên ngoài vang lên giọng gọi của Mã Tú Chi: "Thanh Thanh, con xong ? Ra đây nhanh."
"Em gái trong phòng, thấy nó về phía bếp."
Sau đó là một tràng tiếng bước chân vang lên, rõ ràng đang về phía bếp.
Phạm Diễn Hành kịp thời buông tay, định lùi tạo cách, nhưng đúng lúc , cô bất ngờ siết c.h.ặ.t t.a.y .
"Kẽo kẹt." Cửa bếp đẩy . Mã Tú Chi ở cửa quanh một lượt, thấy ai, nhíu mày khó hiểu: "Không ai ."
Nói xong, bà liền rời .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/70-nguoi-dep-lam-tinh-om-lay-dai-lao/chuong-162-a.html.]
Lúc , ở sân , ba ánh mắt trừng trừng, hồi lâu ai lên tiếng.
Lương Quân Cường há hốc miệng, suýt nữa thì thốt lên. Cái rìu trong tay cũng nên chặt xuống dừng , đành cứng ngắc giữa trung. Ánh mắt bất giác liếc về phía đầu gối em gái đang chống chân Phạm Diễn Hành, cùng bàn tay đang đặt n.g.ự.c .
Dù thừa nhận, nhưng thế nào thì cũng thấy cảnh tượng là em gái đang... cưỡng ép !
Hơn nữa, còn tận mắt chứng kiến bộ quá trình – thể nào bênh vực bừa .
Vừa cửa thông giữa bếp và sân mở , thấy rõ em gái kéo Diễn Hành ngoài, đó đè tường. Nếu vì phát hiện còn ở đó thì e là... hai hôn !
"Anh hai? Sao là ? Mau bỏ cái rìu xuống !"
"..."
Nghe giọng điệu bực ngại của Lương Thanh Thanh, Lương Quân Cường khổ nên lời – cũng ? Ai mà ngờ chẻ ít củi đụng ngay cảnh tượng thế chứ!
mà… thằng nhóc Phạm Diễn Hành , dựa mà dám chiếm tiện nghi của em gái ?
Đang định mở miệng chất vấn, chợt nghĩ , khụ khụ… hình như là em gái đang chiếm tiện nghi của . Khí thế liền tắt ngúm, thậm chí còn thấy chút đồng cảm.
Gặp tính cách như Thanh Thanh, chắc chỉ thể ông chồng sợ vợ thôi!
Không khí ở sân chợt trở nên căng thẳng. Phạm Diễn Hành ép tường, biểu cảm sững , đó cong môi, ánh mắt sâu thẳm mang theo ý chằm chằm phụ nữ to gan mặt.
Lương Thanh Thanh ánh mắt đến đỏ cả tai, đành chuyển hướng sang dặn dò Lương Quân Cường: "Anh hai, lát nữa nhớ với là em đến đại hội cùng Phạm Diễn Hành . Bảo nhanh ."