70 Người Đẹp Làm Tinh Ôm Lấy Đại Lão - Chương 157: A

Cập nhật lúc: 2025-12-12 11:30:35
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Miệng đàn ông, lời dối, chẳng khác gì chiếc bánh vẽ viển vông.

Công việc của Phạm Diễn Hành dễ, chiều nay còn đại hội, cả làng đều dự, lấy thời gian giúp cô?

Lương Thanh Thanh thở nhẹ một , tay vẫn ngừng việc. Dù hiểu đó là chuyện thường tình, cô vẫn cảm thấy hụt hẫng. Cô là coi trọng lời hứa, nếu thì đừng hứa, vì lời hứa dễ sinh kỳ vọng, mà kỳ vọng một khi tan vỡ thì chỉ còn thất vọng ê chề.

Cảm giác ... thật sự dễ chịu chút nào.

khép mắt, giấu cảm xúc thật trong lòng.

Trồng cây con là công việc mệt nhọc. Gần nửa buổi sáng, trừ mấy uống nước và vệ sinh, cô từng thẳng lưng. Mồ hôi ướt trán, xung quanh ai cũng sắp xong việc mà phần cô còn ngổn ngang, Lương Thanh Thanh lạnh toát cả lòng. Cô đoán chắc trưa nay kịp ăn.

Và quả nhiên như . Gần đến giờ ăn, lượt rời , cánh đồng chỉ còn một cô. Tần Trân lúc giúp một chút nhưng cũng về nấu cơm trưa. Dù lòng, chị cũng thể ở tiếp tục giúp.

thể để nhịn đói vì , nên khuyên chị về.

Cây con run rẩy trong gió, nắng héo. Lương Thanh Thanh xoa cái bụng đang đói meo, đất trống mênh mông, đột ngột bệt xuống ruộng. Cô buồn quan tâm quần áo bẩn thỉu, dù ghét bẩn nhất.

Hai tay xoa bóp bắp chân, cố xua tan cơn đau nhức.

Xoa một lúc, hốc mắt cô cay xè, kìm mà lẩm bẩm:

"Muốn về nhà quá."

Thật lâu cô nghĩ đến nhà. Vì sự thật định, dù nhớ cũng chẳng đổi gì. Huống hồ nhà họ Lương đối xử với cô. Cuộc sống tuy nghèo nhưng cảm giác kề bên là điều mà kiếp từng . Cô trân trọng điều đó, coi nhà họ Lương như nhà của .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/70-nguoi-dep-lam-tinh-om-lay-dai-lao/chuong-157-a.html.]

công việc đồng áng quá vất vả, là giọt nước cuối cùng tràn chiếc ly hòa hợp bên ngoài. Cô quen với cuộc sống nhung lụa, mười ngón tay từng dính nước. Vậy mà giờ đây việc nặng, phơi nắng ngoài đồng, biến thành một cô gái nhà quê đích thực.

cố gắng, nhưng công việc đồng áng dường như dành cho cô. Dù nỗ lực bao nhiêu cũng đủ, xong thì sẽ trừ điểm công, mà điểm ít thì trong nhà sẽ gánh phần nhiều hơn.

Nhìn đôi tay nắng đỏ, dính đầy đất cát, một giọt nước mắt lặng lẽ trượt khỏi khóe mắt.

Cô căm hận sự trêu ngươi của phận — tại là cô kéo đến thế giới ?

về nhà.

Muốn gặp bố .

Muốn tiếp tục cô tiểu thư vô ưu vô lo.

 

Ngay lúc , phía đột nhiên truyền đến tiếng bước chân vội vã, cô giật , đầu , liền đối diện với một khuôn mặt hoảng hốt xa, cô vô thức đưa tay lau khóe mắt nhưng quên mất tay bẩn, lau như những khiến thành mèo hoa, còn khiến bụi đất bay mắt, đau đến mức nước mắt cô rơi nhiều hơn.

"Thanh Thanh!" Người tới kịp để ý những thứ khác, trực tiếp quỳ xuống mặt cô, giọng từng sự hoảng loạn và bối rối, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt của cô, trái tim như thứ gì đó bóp chặt, lên xuống.

Phạm Diễn Hành cau mày, thở nông hơn một chút, run rẩy đưa tay vô cùng cẩn thận lau nước mắt cho cô, giọng căng thẳng, cố gắng dịu dàng: "Ai bắt nạt em?"

Nghĩ đến khả năng , g.i.ế.c , sát khí trong mắt cuộn trào, nắm chặt tay, đầu ngón tay cắm sâu lòng bàn tay, dùng cơn đau để nhắc nhở bản bình tĩnh.

Loading...