“Xem như lấy việc xem phim để đền bù, em sẽ so đo nữa.”
Cô liếc , khóe môi cong cong. ngay đó nghiêm mặt:
“Lần cấm như thế nữa.”
Phạm Diễn Hành gật đầu như giã tỏi, khẽ: “Được, cảm ơn đồng chí Lương công đức vô lượng, chấp nhặt với .”
Hai , nhịn mà cong mắt .
Còn Mã Tú Chi đang bên bếp lò trong bếp thì vặn chứng kiến bộ quá trình. Dù rõ họ gì, nhưng chỉ cần sắc mặt cũng hai thiết tới mức nào— tự nhiên, giận cũng tự nhiên.
Xem trong mấy ngày viện, Thanh Thanh và Phạm tri thức đến độ trở thành bạn .
Mã Tú Chi thu ánh , tiếp tục đảo chảo xúc sợi khoai tây . trong đầu ngăn việc nhớ đến những lời đồn gần đây trong làng. Lực tay cầm chảo cũng theo đó mà mạnh hơn.
Buổi trưa cơ hội riêng với Thanh Thanh. Lát nữa ăn cơm xong, bà nhất định kéo con bé , chuyện cho rõ ràng.
•
Sau bữa cơm, Lương Thanh Thanh định dắt Tùng T.ử vẽ tranh thì Mã Tú Chi gọi cùng đến hợp tác xã mua muối.
“Chờ cô về cô sẽ vẽ tranh với con nhé.”
Mã Tú Chi xoa đầu Tùng Tử, nhẹ nhàng an ủi. Cậu bé ngoan ngoãn gật đầu.
Hai con cầm lọ muối ngoài. Lương Thanh Thanh tự nhiên khoác tay lên tay Mã Tú Chi, ngọt ngào:
“Vẫn là mưa thì hơn, cũng dễ.”
Cái cảm giác bùn đất dính đầy đế giày, nước bẩn ngập đến mắt cá, cô trải qua nào nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/70-nguoi-dep-lam-tinh-om-lay-dai-lao/chuong-149-a.html.]
“Ừm, hôm đội trưởng còn huy động dọn đường làng cho sạch đấy.” Mã Tú Chi nghiêng đầu gương mặt nhỏ nhắn của cô, khóe môi cũng cong cong theo.
Hai một đoạn thì tình cờ gặp mấy bà thím trong làng. Bình thường chỉ chào hỏi qua, ngờ họ gọi:
“Tú Chi, hai thế?”
“Đi hợp tác xã một chuyến.” Mã Tú Chi giơ lọ muối trong tay, mỉm đáp.
Bà gật đầu, nhưng ánh mắt dán lên Lương Thanh Thanh, giọng điệu chút ẩn ý:
“Lâu thấy Thanh Thanh. Hôm nay mới về ? Trước chịu chăm , thời gian chắc vất vả lắm nhỉ?”
Nghe , sắc mặt Mã Tú Chi lập tức sa sầm. Bà định bước lên lý luận thì Lương Thanh Thanh bên cạnh kéo . Trên mặt cô vẫn giữ nụ tươi rói, thậm chí còn sâu hơn , mang theo một vẻ quyến rũ khiến thể rời mắt.
“Thím Điền đùa , đồng chí giúp đỡ lẫn là chuyện nên , dù vất vả thì gì to tát ạ? Có thể giúp làng giảm bớt gánh nặng, trong lòng cháu cảm thấy vui.”
Giơ tay đ.á.n.h mặt , dáng vẻ Lương Thanh Thanh lúc thoải mái đến mức khiến mấy định gây chuyện như họ cảm thấy phần chột , khó xử.
“Ha ha, cũng đúng nhỉ.”
Cười gượng hai tiếng, giọng điệu lập tức chuyển hướng:
“Cái cách hôn để cứu của cô là thật giả ? Sao chúng từng thấy?”
Biết rõ đến ý , ánh mắt Lương Thanh Thanh thoáng qua vẻ lạnh nhạt, nhưng mặt vẫn tỏ vẻ ngạc nhiên che miệng, giọng cao lên:
“Hô hấp nhân tạo và hồi sức tim phổi là những biện pháp cấp cứu cơ bản mà. Các thím từng thấy ?”
Không để họ cơ hội mở miệng, Lương Thanh Thanh như chợt hiểu điều gì, hít sâu một , giọng điệu nửa nửa :
“Cháu nhớ , các thím chữ. Hồi đó làng mở lớp xóa mù chữ mà các thím chịu , chữ to một chữ cũng , từng thấy cũng là chuyện bình thường thôi.”