70 Người Đẹp Làm Tinh Ôm Lấy Đại Lão - Chương 145: A

Cập nhật lúc: 2025-12-12 11:30:23
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tùng T.ử ngượng ngùng xoắn ngón tay, cẩn thận cô:

“Lần vẽ máy bay lớn xong…”

Nếu là lúc khác, Lương Thanh Thanh chắc chắn sẽ cảm động kéo Tùng T.ử vẽ tiếp, nhưng hôm nay thì !

Vì trong phòng cô còn đang giấu một “tên gian phu” tủ!!

“Dạo cô út ở bệnh viện chăm chú Diễn Hành nên ngủ ngon, giờ cô út buồn ngủ lắm, còn sức vẽ . Hay chiều ăn cơm xong con đến tìm cô út nha?”

Lương Thanh Thanh nhảy cực nhanh, nghĩ lý do , giả vờ mệt mỏi xoa thái dương.

Quả nhiên, cô dứt lời, Tùng T.ử ngoan ngoãn gật đầu, còn chu môi lẩm bẩm:

“Chú tay ? Sao để cô út chăm?”

Câu vô tình của Tùng T.ử vang lên rõ ràng trong sân yên ắng, chui tọt tai Lương Thanh Thanh khiến đồng t.ử cô co rút. Cô theo bản năng liếc về phía phòng — cửa mở, nhưng thấy bóng dáng , chắc vẫn đang nấp tủ.

Không thấy

Không hiểu , cô bỗng thấy chột . Dù chỉ mượn cớ thôi, nhưng lấy Phạm Diễn Hành để lừa trẻ con vẫn thấy áy náy.

“Chú Diễn Hành của con thương mà, chăm sóc chứ. Con nghĩ , hồi nhỏ con sốt, ai chăm con?”

Tùng T.ử nghĩ ngợi, đúng là thật, liền gật đầu.

Lương Thanh Thanh thấy thế mới thở phào, giục:

“Ra ngoài chơi , cô út ngủ .”

“Vậy con tìm Hổ Đầu.”

Tùng T.ử nhớ hôm Hổ Đầu hẹn lên núi tìm quả dại, nếu tìm mang về cho cô út chắc chắn sẽ khen. Nghĩ đến đây, mắt sáng lên, chân ngắn chạy vèo ngoài.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/70-nguoi-dep-lam-tinh-om-lay-dai-lao/chuong-145-a.html.]

Lương Thanh Thanh dặn mấy câu an , thấy khuất góc sân mới đóng cổng . đóng xong thấy hành động đó vẻ mờ ám, liền mở như cũ.

Dưới ánh nắng, loay hoay một lúc khiến cô đổ mồ hôi. Lặng lẽ ngửi ngửi, thấy mùi khó chịu, cô mới chạy về phòng.

Vừa cửa khóa ngay. Quay đầu, liền thấy Phạm Diễn Hành đang bàn, cúi đầu thứ gì đó.

“Anh đang ?”

Lương Thanh Thanh tò mò bước gần, thò đầu — thì là quyển vở cô dùng để dạy Tùng T.ử vẽ tranh. Trang đang mở là bức máy bay còn dang dở, chỉ mới phác sơ nét ngoài, kịp tô chi tiết.

Phạm Diễn Hành thấy cô đến, bỗng như bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ, hỏi:

“Cái em vẽ ?”

Lương Thanh Thanh gật đầu theo bản năng: “Ừm.”

“Vẽ thật đấy.”

Ánh mắt cô mang theo vẻ ngưỡng mộ rõ ràng, như thể phát hiện một báu vật. Anh ngờ cô còn một điểm sáng từng đến, như một tấm khăn che mặt dần vén lên, mỗi tiếp xúc hé lộ thêm một góc, cuối cùng dần hiện rõ diện.

Hồi nhỏ, cũng từng theo các tiền bối trong nhà học vẽ sơ qua. Tuy học bao lâu thì việc khác cuốn , nhưng cũng đủ để nhận — Lương Thanh Thanh căn bản, thiên phú.

Thậm chí, lẽ cô từng học một cách bài bản.

với cảnh nhà họ Lương hiện giờ, Lương Thanh Thanh cô thể để bái sư học nghệ? Nghĩ đến đây, Phạm Diễn Hành sang cô, vòng vo mà hỏi thẳng.

Nghe , tay Lương Thanh Thanh đang cầm quyển vở khẽ run lên, nhịp tim vốn yên từ lâu bắt đầu tăng tốc. Cô cụp mắt xuống, che giấu cảm xúc trong đáy mắt, cong môi, đáp mơ hồ:

"Đâu bái sư học nghệ gì , chỉ là hồi nhỏ em chạy sang chuồng bò chơi... bố em cũng ."

Phạm Diễn Hành thoáng ngẩn , đó hỏi thêm gì nữa.

Anh hiểu rõ tình hình thời đó — bao nhiêu nhân vật tài giỏi đày khắp nơi, sống chen chúc trong các chuồng bò, chẳng tiếp xúc với ai. Có lẽ Thanh Thanh từng vô tình tiếp xúc âm thầm học lỏm vài chiêu, luyện thành tay nghề như bây giờ.

Loading...