Cô ngáp một cái, nghĩ bụng – thời gian rảnh rỗi thế chắc chỉ hôm nay thôi.
Không dậy nhưng mãi cũng chán, hơn nữa trong phòng bí bức, cuối cùng cô dậy ngoài.
Vừa mở cửa phòng, một luồng gió nóng ùa , dù mát mẻ nhưng còn dễ chịu hơn trong phòng kín.
Lương Thanh Thanh bê ghế ngoài hiên, ánh mắt lơ đãng về phía cánh cửa đóng kín xa, trong đầu khỏi nghĩ: Phạm Diễn Hành vẫn dậy ?
Không giống thói quen của chút nào.
Đang nghĩ ngợi thì trong cuộc từ sân bước . Nhìn thấy cô, ngạc nhiên, đó khóe môi cong cong:
"Tỉnh ?"
Lương Thanh Thanh gật đầu, một tay chống cằm, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng khi mới ngủ dậy, giọng phần khàn khàn:
"Tỉnh lâu , còn ?"
"Anh ?"
Giữa trưa như thế ở nhà nghỉ ngơi mà còn ngoài gì chứ?
Phạm Diễn Hành chân dài bước vài bước đến bên cô, cũng bê ghế cạnh.
Người đàn ông cao lớn xuống, khí xung quanh như chiếm hết. Lương Thanh Thanh lập tức cảm thấy thở khó điều chỉnh, thần sắc chút tự nhiên.
Giờ chỉ còn già và trẻ nhỏ ở nhà, phần lớn đều . Làng xóm im ắng, chỉ tiếng gió xào xạc lùa qua tán lá.
Bởi , giọng ôn hòa của Phạm Diễn Hành càng khiến lòng cô xao động hơn.
Khi thả lỏng, giọng luôn mang theo chút lười biếng, tùy ý mà thong thả, nhẹ nhàng tuôn từ đôi môi mỏng:
“Đi đến cửa hàng bách hóa gọi điện thoại.”
Nói xong, nhớ chuyện dặn dò qua điện thoại, nghiêng đầu cô. lúc , cô cũng ngẩng lên. Ánh mắt hai chạm , trong đôi mắt sâu thẳm ánh lên cảm xúc mềm mại và tinh tế, như thể cả thế giới của chỉ còn một cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/70-nguoi-dep-lam-tinh-om-lay-dai-lao/chuong-139-a.html.]
Có lẽ vì ánh nắng đang quá , chói mắt, Lương Thanh Thanh chớp mắt thật chậm, như để giấu sự rung động đang trỗi dậy trong lòng.
“Ăn kẹo .”
Chưa kịp đáp , mắt cô hiện một viên kẹo bọc giấy trắng. Cách một , cô dường như ngửi thấy mùi sữa dịu dàng phảng phất đầu mũi.
Đôi mắt Lương Thanh Thanh sáng lên. Cô bất ngờ ngẩng đầu, tin hỏi:
“Cho em thật ?”
Bị Phạm Diễn Hành đột ngột chuyển hướng chủ đề, cô cũng quên luôn chuyện định hỏi lúc trưa. Giờ bộ sự chú ý của cô đều dồn lòng bàn tay .
“Lúc trưa định đưa cho em , nhưng lúc đông , cứ thế chần chừ mãi đến giờ.”
Phạm Diễn Hành thấy cô nhận lấy cũng vội, chỉ mỉm cô.
Anh vẫn luôn tinh tế như thế, chắc chắn để ý đến ánh mắt thèm thuồng của cô lúc .
Cảm giác rung động cô đè nén, lúc trào dâng mạnh mẽ, tựa như vượt khỏi rào cản mà bùng phát. Tim Lương Thanh Thanh đập nhanh kiểm soát, hai má nhuộm một lớp hồng nhạt, lan dần đến cổ và vành tai.
Đang còn ngẩn , từ lúc nào bên môi cô thêm một viên kẹo trắng.
Cô sững sờ Phạm Diễn Hành, còn kịp phản ứng, trong mắt lộ vẻ bối rối. Dáng vẻ ngơ ngác đáng yêu hiếm thấy ở cô, nhưng đôi mắt vô tình lộ nét quyến rũ đầy cuốn hút, như kéo rơi sâu hơn.
Ánh mắt Phạm Diễn Hành trầm xuống, cố tình hạ thấp giọng, khẽ :
“Không em đút cho em ?”
Lời trêu chọc bất ngờ khiến Lương Thanh Thanh như bừng tỉnh, đỏ lựng như tôm luộc.
Cô há miệng định phản bác, nhưng ngay giây tiếp theo, viên kẹo môi thừa cơ nhét .
Trong miệng tràn ngập hương vị đặc trưng của kẹo sữa Đại Bạch Thỏ — ngọt dịu, mềm mịn, thơm ngát. Cô vô thức l.i.ế.m môi, thở trở nên nhẹ nhàng.