Nghe xong nửa câu đầu, Phạm Diễn Hành suýt kiềm cơn tức, nhưng lời còn kịp nửa câu của cô chặn .
Cuối cùng chỉ đành thở dài, xoa trán bất lực. Cô luôn cách khiến chẳng còn lời nào để .
Bệnh viện cao bốn tầng, thuộc hàng hiếm ở huyện . Từ đây , thể bao quát cả khu vực xung quanh. Những ngôi nhà thấp lúp xúp xen giữa mấy cây cổ thụ cao lớn. Xanh thì xanh, nhưng mang cảm giác uể oải. Không ít tranh thủ lúc trời ráo kéo dọn những cành cây gãy, tránh cản trở việc .
Bất chợt, Lương Thanh Thanh thấy ở đầu con hẻm xa một đôi nam nữ trẻ tuổi đang len lén . Bản năng hóng chuyện nổi lên, cô tò mò vươn cổ , đồng thời vỗ vỗ cánh tay Phạm Diễn Hành bên cạnh:
“Nhìn kìa, đôi tình nhân.”
Phạm Diễn Hành liếc theo hướng cô chỉ, chỉ thấy hai cái đầu đang chụm .
Anh chẳng mấy quan tâm đến chuyện thiên hạ, ánh mắt về phía cô. Khuôn mặt nhỏ nhắn, khóe môi cong cong, lúm đồng tiền thoáng hiện càng nổi bật hàm răng trắng đều. Hai lọn tóc mai bay bay trong gió, gương mặt lanh lợi pha chút ranh mãnh. Ừm, vẫn là cô hơn.
Chưa kịp ngắm lâu, cô đầu , ánh mắt dò xét từ xuống . Phạm Diễn Hành giật , trong lòng dâng lên dự cảm chẳng lành.
Quả nhiên, giây tiếp theo cô nghiêng đầu, như :
“Sở Kỳ ở Kinh Thị nhiều ngõ nhỏ, từng đó với nữ đồng chí nào ?”
Cái “” đương nhiên cái “” . Nếu đến mà còn hiểu thì uổng phí hai mươi mốt năm sống đời.
“Chưa từng.”
Trả lời dạng câu hỏi nhất định nhanh, gọn, dứt khoát. Nếu , ngập ngừng là coi như thua .
Lương Thanh Thanh chẳng theo lẽ thường. Cô nhếch môi khẩy, ánh mắt đầy ngờ vực:
“Trả lời nhanh như , là chột ?”
Phạm Diễn Hành méo miệng, cảm giác như mà nước mắt.
Trên tán cây, những giọt nước lấp lánh ánh nắng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/70-nguoi-dep-lam-tinh-om-lay-dai-lao/chuong-132-a.html.]
Anh đặt tay lên lan can, liếc về phía con hẻm xa xa bật khẽ, nhướng mày, giọng trầm khàn:
“Chắc chắn là chột , nhưng Thanh Thanh …”
Anh ngưng hai giây, đôi mắt ánh lên vẻ nghịch ngợm:
“Chắc chắn là đang ghen .”
Giọng tuy nhẹ tênh, nhưng ngữ điệu cực kỳ nghiêm túc, như thể chuyện đó là thật. Lương Thanh Thanh suýt nữa tin luôn là thật sự đang ghen. Gương mặt cô bỗng chốc đỏ bừng, ánh mắt trong veo cũng trở nên u tối.
“Trí tưởng tượng phong phú thật đấy.”
“Khiêm tốn, khiêm tốn.”
Câu trách móc thốt khỏi miệng liền chặn . Lương Thanh Thanh trừng mắt lườm . Cô đang nhắc chuyện cô vô cớ gây rối, từng đưa con gái ngõ nhỏ. Tự thấy đuối lý, cô vội dời mắt , im lặng .
Thế nhưng đầy ba giây , cô bất ngờ đầu .
“Trước đây từng, nhưng … còn xem Thanh Thanh đồng ý .”
Phạm Diễn Hành gõ nhẹ ngón tay lên thành xe, từng tiếng leng keng vang lên, như gõ thẳng tim cô.
Trong con hẻm nhỏ, đôi tình nhân ôm lấy , hình như còn đang hôn.
Lương Thanh Thanh mím môi, hai má bắt đầu nóng ran, ánh mắt lấp lánh. Một lúc , cô mới bật một câu:
“Hứ, mơ mộng hão huyền.”
Giọng nhanh, như thể giấu cảm xúc trong lòng.
Sau cơn mưa, trời trong nắng suốt mấy ngày. Phạm Diễn Hành xuất viện đúng một buổi sáng rực nắng.
Cả ba chẳng mấy hành lý, vài bộ quần áo gói gọn trong một bọc, Lương Quân Cường và Phạm Diễn Hành cõng, còn Lương Thanh Thanh thì ôm chai nước ngọt, bên cạnh như một bình hoa di động.