Những thứ là nhờ ai mà , trong lòng Lương Quân Cường tự rõ. Anh liếc hai đang ăn mì với cách đó xa, càng cảm thấy thừa thãi. Hừ, như ai vợ thì kém hơn chắc! Chẳng qua là đến lúc thôi!
Nghĩ đến Hoàng Thục Mẫn, trong lòng càng thêm khao khát. Không tiếp tục ở kỳ đà cản mũi, đột nhiên dậy, đặt hộp cơm xuống, :
“Trời quang mây tạnh , ngoài dạo một vòng, tiện thể tiêu cơm. Hộp cơm để đó, lát nữa rửa.”
Nghe , Lương Thanh Thanh ngạc nhiên ngẩng đầu. Trong bát cô còn hơn nửa bát mì, cả trứng gà cũng mới ăn nửa quả. Không ngờ Lương Quân Cường ăn xong nhanh như thế, cô ngẩn một chút gật đầu:
“Đi .”
Rất nhanh, Lương Quân Cường khuất cánh cửa.
Lương Thanh Thanh cúi đầu ăn mì, nhưng phần ăn quá nhiều, ăn thêm vài miếng nữa cũng nổi, bèn đặt hộp cơm lên bàn. Lúc , Phạm Diễn Hành cũng ăn xong, thấy liền hỏi:
“No ?”
“No .”
Lương Thanh Thanh gật đầu, nhắc:
“Bên còn một bát canh gà, mau uống lúc còn nóng , cho sức khỏe.”
Phạm Diễn Hành bưng bát canh gà lên, động tác vô cùng tự nhiên. Anh múc một thìa, đưa lên miệng thổi nguội, nghiêng đưa đến mặt cô, chỉ cách đôi môi hồng chừng nửa đốt ngón tay. Giọng nhẹ nhàng mà trong trẻo, ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu , dường như thấm lòng :
“Em cũng thử xem?”
Hai vốn gần , còn cố tình nhích gần nửa , lập tức vai kề vai. Lớp vải mỏng manh căn bản ngăn nổi ấm truyền sang . Chẳng mấy chốc, cô cảm thấy từ vai đến cổ nóng bừng, như thở của thiêu đốt.
Hàng mi Lương Thanh Thanh khẽ run, vô thức ngước mắt , quả nhiên bắt gặp ánh mắt sâu thẳm cô từ lâu. Trong mắt đầy ý , lấp lánh như ánh sáng mặt hồ, đến nỗi cô nhịn thêm hai cái.
“Nhanh lên, mỏi tay .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/70-nguoi-dep-lam-tinh-om-lay-dai-lao/chuong-128-a.html.]
Giọng vang lên nữa, mang theo vẻ lười biếng, chẳng nghiêm túc gì, cực kỳ mê hoặc.
Hừ, cô tin!
Lương Thanh Thanh lườm một cái, nhưng vẫn ngoan ngoãn hé môi, nhấp một ngụm canh gà. Nhiệt độ , hương vị thơm ngon, còn vị ngọt nhẹ của táo đỏ, hợp khẩu vị cô.
“Uống nữa ?”
Ánh mắt Phạm Diễn Hành hề che giấu, dừng đôi môi đỏ mọng ướt át của cô, giọng bỗng khàn hẳn , yết hầu cũng theo đó chuyển động.
Lương Thanh Thanh để ý đến sự khác thường , tâm trí bát canh gà hấp dẫn. Rõ ràng mua cho Phạm Diễn Hành, mà cô là nếm . Cảm thấy chút ngại ngùng, hai má cô ửng hồng, mãi mới nhỏ giọng :
“Uống thêm một ngụm.”
“Ngon ?”
Phạm Diễn Hành múc thêm một thìa, thản nhiên hỏi.
Lương Thanh Thanh gật đầu:
“Chờ lát nữa nếm thử là ngay.”
Vừa dứt lời, thìa canh kề sát môi cô. Chiếc thìa kim loại in hằn một dấu vết, nông sâu. Khoảnh khắc cô hé môi ngậm lấy thìa, dấu vết liền biến mất. Đầu lưỡi khẽ lướt qua, phát một tiếng khẽ.
Phạm Diễn Hành cảnh tượng mắt, ngón tay xoa nhẹ cán thìa, cố gắng kìm nén d.ụ.c vọng đang dâng trào. Không ai , khoảnh khắc khao khát đến mức thế chiếc thìa bằng một thứ khác, tự cảm nhận vị ngọt từ đôi môi .
Chủ nhân của cơn sóng lòng hề . Cô cong môi , mím môi thỏa mãn, nũng nịu :
“Không ngờ đầu bếp ở nhà ăn bệnh viện giỏi như . Anh Diễn Hành, may nhờ , em mới nếm thử…”