Cô vẫn còn nhớ cảm giác một ngày việc ruộng bí ngô, ê ẩm đến mấy ngày mới hồi phục.
Cô c.ắ.n môi, cam lòng, nhỏ giọng hỏi: “Sắp ạ?”
“ .”
Nhận câu trả lời chắc nịch, Lương Thanh Thanh ủ rũ cúi đầu, im lặng nhận hộp cơm từ tay Phạm Diễn Hành, cùng mở từng nắp hộp .
Phạm Diễn Hành cô, thấy tâm trạng cô , nhớ đến cuộc trò chuyện giữa cô và Lương Quân Cường, lập tức hiểu nguyên nhân:
“Không ?”
“Ai mà thích chứ? Hơn nữa giờ em cũng mấy việc , quen, mệt khổ, quan trọng là da còn dễ rám nắng, xí c.h.ế.t .”
Lương Thanh Thanh chẳng giấu giếm suy nghĩ của , đến cuối câu còn đưa tay sờ lên mặt, trong mắt đầy lo lắng.
Nhìn cô như , trong đầu Phạm Diễn Hành chợt hiện lên hình ảnh cô từng hỏi câu tương tự ở điểm thanh niên trí thức. Lúc đó, hiểu một điều: con gái xinh thường quan tâm đến ngoại hình hơn khác.
Anh hề thấy cô nũng nịu, ngược còn cảm thấy lý.
Nghĩ đến mấy bức thư kịp gửi vì gián đoạn bởi đợt thu hoạch đột xuất và mưa lớn, ánh mắt tối , nhưng cuối cùng vẫn gì với cô. Anh sợ cô chờ lâu sẽ thất vọng, thà đến lúc đó cho cô một bất ngờ còn hơn.
dáng vẻ cô phần buồn bực, vẫn lên tiếng trấn an:
“Chờ về , sẽ giúp em việc.”
Giọng nhỏ, Lương Thanh Thanh thấy rõ ràng, Lương Quân Cường phía cũng rõ mồn một. Anh chằm chằm hai đang cạnh bàn, ánh mắt phức tạp, chỉ cảm thấy chuyện dường như đang vượt khỏi tầm kiểm soát.
“Thật giả ? cũng kiếm công điểm cho nữa mà, như phiền quá ?”
Ánh mắt Lương Thanh Thanh sáng lên, ngờ chuyện như rơi trúng đầu, nhưng cô cũng vội đồng ý. Cô cẩn thận hỏi vài câu để chắc chắn thực sự giúp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/70-nguoi-dep-lam-tinh-om-lay-dai-lao/chuong-126-a.html.]
Nếu thật lòng, cô thà tự còn hơn, tránh đến lúc đó sắc mặt .
Phạm Diễn Hành nhướng mày, bất lực day trán — tâm tư của cô thật sự quá dễ đoán.
Bởi vì khi cô chủ ý che giấu, tất cả suy nghĩ đều thể hiện hết lên mặt, chẳng đây là điều .
Chỉ là cô tin tưởng chút nào, khiến giọng trầm xuống mấy phần:
“Còn thể là giả ? bao giờ lừa em ?”
là từng.
Lương Thanh Thanh mím môi, đó gượng:
“Tất nhiên là từng .”
Thế thì . Phạm Diễn Hành khẽ hừ nhẹ, mím môi, đột nhiên nghiêng sát về phía cô, giọng trầm thấp, vang bên tai như thì thầm:
“Chuyện của em, đối với mà , bao giờ là phiền phức.”
Một câu bầu khí chợt nhuốm sắc ái . Lương Thanh Thanh suýt nữa sặc, ho khẽ hai tiếng, giả vờ đưa tay vén lọn tóc mai để che gò má đỏ bừng, mới đưa tay đẩy .
Nói chuyện thì chuyện, ghé sát thế chứ?
Cô vội đầu về phía Lương Quân Cường, bắt gặp nhanh chóng dời mắt, giả vờ như thấy gì.
cô rõ, nhất định nhận điều bất thường giữa cô và Phạm Diễn Hành. Dù thì cả hai cũng cố tình giấu giếm.
Chỉ là hiểu vì , mặc kệ hai tiếp tục phát triển. Thậm chí, đối với vài hành động quá đà, cũng chẳng can thiệp.
Đôi mắt cô ánh lên vẻ nghi hoặc. Điều khác với kiểu “ trai cuồng em gái” thường thấy của Lương Quân Cường.