"Vậy thích em ?"
Phạm Diễn Hành chợt nhớ đến ở huyện thành, Lương Thanh Thanh cũng từng hỏi câu . Khi , phủ nhận.
"Có. thích em."
Lần , thẳng thắn thừa nhận, còn bổ sung:
" còn hẹn hò với em, cưới em về nhà."
So với lời , chỉ là đáp , mà còn là lời thật từ đáy lòng.
Nghe câu trả lời vốn đoán , nhưng tim Lương Thanh Thanh vẫn khẽ thắt . Cô hừ nhẹ một tiếng:
"Anh hẹn hò với em thì em đồng ý ?"
Phạm Diễn Hành bất đắc dĩ. Nhìn những hành động của cô, cô hề bài xích việc hai tiếp xúc, thậm chí còn thường xuyên chủ động gần gũi . Nói cô thích , yêu đương, tuyệt đối tin.
cô cứ cố chấp, cố tình chọc tức .
"Vậy em thế nào mới chịu đồng ý?"
Ánh mắt Phạm Diễn Hành dịu dàng như nước. Bàn tay đang đặt eo cô bắt đầu xoa nhẹ, khiến cô theo phản xạ rúc lòng , tránh xa nguồn nhiệt nóng bỏng .
Lương Thanh Thanh lườm , bướng bỉnh :
"Muốn hẹn hò với em dễ . Anh chuẩn kỹ ?"
"Chuẩn kỹ ." Anh đáp chút do dự.
"Anh còn sẽ bao nhiêu khó khăn, cũng chẳng hỏi thêm gì. Lỡ hối hận thì ?"
Cô chằm chằm , như thể tìm chút do dự trong mắt , nhưng rõ ràng là vô ích.
Phạm Diễn Hành vốn là kiên định. Một khi quyết định thì sẽ đầu .
"Sẽ hối hận."
Anh cô, ánh mắt đầy chân thành, khiến chẳng thể bắt bẻ.
Thật , câu của Lương Thanh Thanh là ngầm đồng ý . cô hừ một tiếng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/70-nguoi-dep-lam-tinh-om-lay-dai-lao/chuong-114-a.html.]
"Vậy cứ thể hiện cho . Bao giờ vui, chúng sẽ hẹn hò."
"..."
Không ngờ cô , Phạm Diễn Hành thoáng sững . ngay đó, Lương Thanh Thanh bĩu môi đầy uất ức:
"Đấy, em ngay là gạt em mà. Còn yêu chẳng chịu bỏ thời gian dỗ dành em, còn nữa?”
“May mà em đồng ý."
Dứt lời, cô nghiêng đầu định vùng dậy, Phạm Diễn Hành vội giữ cô , nhẹ nhàng :
" khi nào? Đừng vu oan cho chứ."
Cho dù cô , cũng dự định sẽ thể hiện thật , để cô càng thích hơn.
Nói gì thì , ban đầu đoán là cô sẽ dễ dàng đồng ý. đoán là một chuyện, chính miệng cô từ chối là chuyện khác. Ít nhiều vẫn thấy hụt hẫng.
"Có oan , cứ sống lâu sẽ ."
Nghe , Lương Thanh Thanh đầu , thuận thế tựa vai , môi chu , hai má phồng lên như hai cái bánh bao tròn trĩnh, vẻ mặt ngang ngược hờn dỗi.
Miệng thì mạnh mồm, nhưng thể tự giác dựa sát . Đánh một cái, cho một viên kẹo – cô nắm rõ trò lắm, mà thì cam tâm tình nguyện cô dắt mũi.
"Được."
Ngón tay Phạm Diễn Hành nhẹ lướt qua má cô.
Lương Thanh Thanh chớp mắt, liếc . Lúc đầu thấy trai, nhưng thêm một lúc chợt nhớ chuyện gì, cô nắm lấy tay , cau mày:
"Anh mau mặc áo , lạnh ? Lỡ cảm thì ?"
Trời mưa mấy ngày liền, nhiệt độ cũng hạ theo. Cô mặc áo dài tay còn chỉ thấy đủ ấm.
Phạm Diễn Hành t.h.u.ố.c xong thì cứ để trần như , là gan lớn mất cảm giác với cái lạnh.
Nếu cô nhắc, khi cũng quên mất mặc thêm áo.
“ lạnh.”
Anh vốn thể nhiệt cao. cô quan tâm như , vẫn vui. Thuận tay cầm áo khoác giường khoác , sờ lên trán cô: