70 Người Đẹp Làm Tinh Ôm Lấy Đại Lão - Chương 113: A

Cập nhật lúc: 2025-12-12 03:40:09
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

nghĩ kỹ , thời gian bên quá ngắn, tình cảm của Phạm Diễn Hành với cô cũng đủ sâu. Nhỡ lời chỉ là phút xúc động vì nhan sắc?

Nếu hối hận, cô ?

Huống hồ, nếu cô dễ dàng đồng ý, khi khiến nghĩ cô là kiểu con gái “dễ dãi”.

Nếu Phạm Diễn Hành Lương Thanh Thanh đang nghĩ gì, chắc chắn sẽ tức đến hộc máu. Chẳng lẽ trông giống kiểu vô trách nhiệm, dễ lòng đổi , tùy tiện hứa hẹn chuyện cả đời ?

Hai đều hiểu rõ suy nghĩ của đối phương. Nguyên nhân là như cô — thời gian quen quá ngắn. Ngắn đến mức, dù chủ động đưa cành ô liu , cô vẫn dám đón nhận phú quý ngập trời .

Phạm Diễn Hành hồi hộp chờ đợi câu trả lời của cô, lúc đặc biệt kiên nhẫn. khi thời gian trôi qua, sự mong đợi trong mắt dần tan biến, khóe môi hiện lên một nụ khổ.

Anh ép buộc, cũng định để cô khó xử. Thế nên buông tay , định thuận theo ý cô, thả cô .

ngay giây đó, hai cánh tay đang quấn quanh cổ bất ngờ siết chặt. Anh còn kịp phản ứng thì cô kéo xuống, cách giữa hai chợt rút ngắn, gần như mũi chạm mũi.

"Em đồng ý."

Nghe , ánh mắt Phạm Diễn Hành trở nên khó hiểu. Anh dùng lòng bàn tay to lớn vuốt nhẹ ngón tay cô, chậm rãi bao lấy tay cô. Dù lời từ chối, cũng hề thất vọng, trái còn bật :

“Vậy em ôm gì?”

"Chỉ cho ôm em vô cớ, còn em thì ôm ?"

Lời oán trách nhẹ nhàng, chẳng chút uy h.i.ế.p nào, ngược còn giống như đang nũng, mang theo chút ý ve vãn.

Vừa dứt lời, như cố tình trêu , cô kéo xuống.

Lần , môi hai gần như chạm .

Yết hầu Phạm Diễn Hành khẽ trượt lên trượt xuống, ánh mắt dần sâu thẳm. Anh bất giác nhếch môi:

"Em cũng ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/70-nguoi-dep-lam-tinh-om-lay-dai-lao/chuong-113-a.html.]

Hơi thở nóng rực phả lên mặt cô, cùng với câu , càng khiến bầu khí trở nên bỏng rẫy.

Nghe , hàng mi dài của Lương Thanh Thanh khẽ run, cô ngẩng khuôn mặt trắng hồng, đưa tay từ cổ trượt xuống, chống lên n.g.ự.c , kéo giãn cách giữa hai . Trong khoảnh khắc đó, đầu ngón tay cô khẽ lướt qua da , rõ là cố ý vô tình, chỉ khiến khẽ run lên.

Ấy mà cô vẫn chớp chớp đôi mắt to tròn một cách vô tội, lí nhí trách:

"Sao dí sát em như ?"

Rõ ràng là cô chủ động áp sát , hề động đậy, mà vẫn thể trắng trợn đảo ngược tình thế, khiến nên tức .

Phạm Diễn Hành cô, khẽ, lời ngọt ngào tuôn cần suy nghĩ:

"Chỉ gần em thêm chút nữa thôi."

Ngay cả Lương Thanh Thanh cũng đỏ bừng mặt. Người rốt cuộc hai chữ “kiêng dè” thế nào hả?!!

"Phạm Diễn Hành, đúng là vô liêm sỉ."

Cô lớn tiếng mắng , nhưng giọng trời sinh ngọt ngào mềm mại, tai chẳng những khó chịu, ngược còn khiến bật .

Thấy như , Lương Thanh Thanh càng bực. Nếu nghĩ đến vết thương , lẽ cô tay . Phải rằng khi cô nổi nóng, xưa nay đều là mồm miệng tha, tay chân cũng yên.

"Lúc gọi là thanh niên trí thức Phạm nữa ?"

Phạm Diễn Hành thấy cô sắp nổi giận, cố tình trêu chọc, dỗ dành:

"Em gọi là gì, cũng thích hết."

"Phì."

Lương Thanh Thanh bất mãn trợn mắt. Biết da mặt dày, gì cũng xi nhê, cô đành chuyển chủ đề, đầu ngón tay chọc chọc n.g.ự.c :

Loading...