Ánh mắt cô lóe lên, đưa tay đẩy . bàn tay đang siết chặt eo cô chỉ khẽ dùng lực, cả cô thể động đậy. Cô bất lực thở dài, mắt về phía cửa. Lúc nãy y tá chẳng buồn đóng cửa, chỉ khép hờ. Chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng thể đẩy tung .
Nếu ai đó trông thấy cảnh hai đang ôm , sẽ đồn thổi những gì. Tuy cô quá để tâm đến danh tiếng, nhưng bàn tán , trong lòng vẫn thấy khó chịu. Chỉ nghĩ đến thôi cũng thấy phiền c.h.ế.t.
Mà thứ cô ghét nhất chính là: phiền phức.
Lúc , khi ánh mắt va đôi mắt sâu thẳm của Phạm Diễn Hành, cô mơ hồ cảm thấy hối hận vì trêu chọc từ .
Ai mà ngờ Phạm Diễn Hành luôn điềm tĩnh giữ khuôn phép ngày hóa sói, dám động tay động chân với cô chứ?
Đây là đầu tiên cô đàn ông ôm kiểu mập mờ thế , chỉ thấy trở nên tự nhiên, đến cả dái tai cũng bắt đầu đỏ ửng.
Tình huống khác với cô nhảy lòng để tránh ch.ó cắn.
Lương Thanh Thanh thấy hề ý định buông , lực ở eo càng siết chặt, khỏi bực bội, giọng cũng cao vút:
“Anh buông tay !”
“Hự.”
Bên tai đột nhiên vang lên tiếng rên nhẹ, động tác giãy dụa của Lương Thanh Thanh lập tức dừng . Cô ngẩng đầu, thấy sắc mặt tái nhợt hơn — rõ ràng là chạm trúng vết thương.
“Ai bảo lời ?”
Lương Thanh Thanh chột , lầm bầm một câu, nhưng cuối cùng cũng dám cử động nữa, thậm chí chút cam chịu yên trong lòng . Nghĩ , như cũng . Tiếp xúc mật thế chỉ lợi, hại cho việc thúc đẩy tình cảm.
Mặc dù nghĩ thế, nhưng vệt đỏ ở tai cô lan lên cả má.
Phạm Diễn Hành khổ, ánh mắt rơi gương mặt nghiêng nghiêng của cô. Anh , hành động của khiến cô giận.
Cô liền đầu sang hướng khác, để mặt đối diện . Xương quai xanh mảnh mai lộ qua cổ áo rộng thùng thình, ánh mắt theo bản năng xuống , vội đầu .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/70-nguoi-dep-lam-tinh-om-lay-dai-lao/chuong-112-a.html.]
“Là của ...”
Không ngờ thừa nhận thẳng thắn như . Lương Thanh Thanh đột ngột đầu , đúng lúc cũng sang, đôi môi cô lướt nhẹ qua cằm , mang theo một thở ấm áp.
Biến cố bất ngờ khiến cả hai đều sững .
“Anh lợi dụng .”
Không từ lúc nào, khuôn mặt trắng nõn của Lương Thanh Thanh ửng hồng, ánh mắt cũng trở nên ngượng ngùng. Cô linh động xinh đến mức khiến khác dám lâu, chỉ mím môi một cái mở miệng kết tội:
“ sẽ với !”
Phạm Diễn Hành chẳng hề sợ hãi, khóe môi còn cong lên đầy ý :
“Vừa , đ.á.n.h một trận sẽ trực tiếp đến cửa cầu hôn.”
Thời buổi vài tên du côn cướp tiện nghi của con gái nhà lành, nhà nữ đ.á.n.h cho một trận, xong mặt dày dẫn bà mối đến cầu hôn. Nhà gái dù tức giận nhưng sự , sợ lôi thôi thêm, đa phần đều đồng ý.
Giờ Phạm Diễn Hành , rõ ràng là mang ý đó.
Lương Thanh Thanh ngờ thật sự ý nhanh đến , tim cô đập thình thịch, chút dám tin mà , lắp bắp hỏi:
“Anh cưới em?”
“Giờ em mới ? Hôm qua mà.”
hai chuyện đó giống . Hôm qua là “chịu trách nhiệm”, khi vẫn rõ tình cảm dành cho cô. Còn giờ thì khác, thật sự cưới cô, đường đường chính chính ở bên cô.
Lương Thanh Thanh nghẹn lời, trong lòng dâng lên một tia vui sướng. Mục tiêu gả cho đại gia, gả hào môn hưởng phúc của cô... sắp thành ?