Sở Kỳ lục lọi trí nhớ, đúng là tìm hình ảnh nào Phạm Diễn Hành từng gọi cô gái khác là “ ”, nhất thời nghẹn họng, nửa ngày câu nào.
Lương Thanh Thanh nhai nốt quả đào trong miệng xem kịch, thấy Sở Kỳ đỏ bừng cả mặt vì ấm ức, bèn bụng lên tiếng giải vây: "Thật gọi thế nào cũng , bạn bè cả mà, để ý ."
"Không !"
Phạm Diễn Hành chút do dự cắt ngang, vẻ mặt đầy căng thẳng.
" mà, Thanh Thanh cũng để ý mà."
Sở Kỳ nhanh chóng giành thế chủ động, ánh mắt tràn đầy đắc ý, giọng điệu cũng trở nên nhẹ nhõm hơn.
Vì Sở Kỳ tìm Lương Quân Cường chuyện, lúc bên cạnh Lương Thanh Thanh chỉ còn một Phạm Diễn Hành.
Cô khẽ nhích gần nửa bước, cố ý kéo gần cách, hạ giọng, giọng điệu mềm mại như nũng, chỉ đủ cho hai thấy:
"Vậy thì... cũng thể gọi em là... Thanh Thanh..."
Câu dễ khiến hiểu nhầm, như thể cô cố ý đồng ý cho Sở Kỳ gọi là “Thanh Thanh ” để danh chính ngôn thuận cho Phạm Diễn Hành gọi là “Thanh Thanh”.
Nghĩ tới đây, nhiệt độ mặt Phạm Diễn Hành càng lúc càng cao, đột nhiên cảm thấy để Sở Kỳ chiếm chút tiện nghi... cũng .
Dù cũng chẳng còn cơ hội gặp Lương Thanh Thanh nữa!
Anh định lên tiếng thì thấy Lương Thanh Thanh thì thầm thêm một câu bên tai:
"Vậy em thể gọi là Diễn Hành ?"
Anh Diễn Hành? Anh Diễn Hành!
Anh Diễn Hành?
Phạm Diễn Hành cảm thấy khí huyết dồn lên đỉnh đầu, vành tai đỏ bừng thấy rõ, khóe môi cũng vô thức cong lên một đường cong nhẹ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/70-nguoi-dep-lam-tinh-om-lay-dai-lao/chuong-106-a.html.]
"Được."
Một chữ đơn giản, nhưng mang theo chút run rẩy, cho thấy chủ nhân nó đang bối rối đến nhường nào.
Lương Thanh Thanh thấy tai đỏ rực, bèn cố nín , c.ắ.n nhẹ môi , đó hắng giọng đầu: "Quả đào ngọt thật đấy."
“Đào trồng ở thế?”
Sở Kỳ trở , vốn còn đang tò mò Lương Thanh Thanh thì thầm gì với Phạm Diễn Hành khiến sắc mặt đổi như . cô bắt chuyện, lập tức gạt bỏ tò mò, nhiệt tình đáp:
“Anh cũng rõ, chỉ là mua đại ở cửa hàng bách hóa thôi.”
“Cây đào trong thôn em trái nhỏ xíu mà còn chua loét, chẳng ngon gì hết. Cả mấy quả đồi đều là giống đào đó, nộp cũng ai nhận, vứt thì tiếc, trong thôn đành tự ăn.”
Nghĩ đến chuyện , Lương Thanh Thanh chỉ thở dài. Trong đầu chợt lóe lên, nhớ một trong những “chiến tích” vang dội của Phạm Diễn Hành: từng giúp dân địa phương cải thiện giống đào, tăng sản lượng, còn tạo dựng thương hiệu, bán ngoại tỉnh, rạng danh cả vùng.
Quả nhiên, Phạm Diễn Hành bên cạnh trầm ngâm một lát lên tiếng: “Vấn đề để thư hỏi chuyên gia xem .”
“Cậu định hỏi cô ?”
Sở Kỳ vô thức hỏi. Thấy hai đầy tò mò, do dự hai giây hỏi thẳng, trong lòng cân nhắc nên nhắc tới gia thế nhà họ Phạm .
May là Phạm Diễn Hành tự lên tiếng: “Cô khá rành chuyện .”
Câu trả lời như , như chẳng gì cả.
Lương Thanh Thanh gia thế Phạm Diễn Hành “khủng”, nhưng cụ thể thì nhớ rõ. Chỉ phản ứng của Sở Kỳ thôi cũng đủ hiểu, cô chắc chắn tầm thường.
“Vậy thì quá, nếu giải quyết , năm nào em cũng ăn đào to, ngọt lịm .”
Lương Thanh Thanh như thể mường tượng khung cảnh đó, ánh mắt hồ ly tràn đầy mong đợi, dáng vẻ ngoan ngoãn khiến chỉ lập tức xử lý giống đào giúp cô, chỉ để đổi lấy nụ .